Trương Chính Đạo bên cạnh cảm thấy kỳ quái, cũng không nói chuyện, nhìn Vương Khả lừa gạt Trương Thần Hư. Mẹ nó, Vương Khả này thật có thủ đoạn, nịnh bợ Trương Thần Hư lên cao như vậy, nếu Trương Thần Hư thất bại, khẳng định đạp Trương Thần Hư không ngẩn đầu lên được! Nhưng, chuyện không liên quan gì đến ta, ta vẫn nên im lặng.
Trương Thần Hư cứ cảm thấy có vấn đề, nhưng nghĩ sao cũng không thông.
- Hạc Vương, hạ xuống đón ta!
Trương Thần Hư hét lớn.
Hạc Vương từ trong đám mây đáp xuống, nháy mắt tới trước mặt Trương Thần Hư.
- Trương Thần Hư công tử, tông chủ lần này đến không phải vì mật báo của ta. Là tông chủ đi theo trưởng lão Điền Chân đến nơi này. Là thuộc hạ của ta cáo mạt, ta cũng vừa biết, vội vàng đến đây!
Hạc Vương vỗ cánh nhận lỗi.
- Trước mang ta trở về tông môn!
Trương Thần Hư buồn bực leo lên lưng Hạc Vương.
Hạc Vương cũng buồn bực, lần này thuộc hạ không nghe chỉ huy của mình, không biết có đắc tội tiểu tổ tông này không, ôi!
- A!
Hạc Vương vỗ cánh, kêu lên, mang Trương Thần Hư bay đến tận trời.
- Trương Thần Hư, chờ tin tức tốt của ngươi!
Vương Khả hô lên trời.
Nhìn Trương Thần Hư biến mất, vẻ mặt Trương Chính Đạo trở nên cổ quái:
- Vương Khả, hai chúng ta thật phải chịu trách nhiệm sao? Nhận trách phạt của Cung Vi?
- Trách phạt, trách phạt gì?
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
- Đánh mất hòa thượng Giới Sắc đó! Ngươi không phải mới nói với Trương Thần Hư sao?
Trương Chính Đạo ngoài ý muốn nói.
- Hòa thượng Giới Sắc bị mất đi liên quan gì đến chúng ta! Là Mộ Dung Lục Quang đoạt đi, chúng ta đánh không lại Mộ Dung Lục Quang, dưới tình huống này còn liều chết ngăn trở, Cung Vi hẳn phải cảm kích chúng ta. Hơn nữa, lúc trước là ta lên tiếng nhắc nhở nàng, hòa thượng Giới Sắc bị người đoạt đi rồi, nàng làm sao có thể trách tội chúng ta?
Vương Khả trừng mắt nhìn.
- Hả, ngươi đuổi đi Trương Thần Hư là muốn ở lại lĩnh thưởng sao?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Xem tình huống đi, nếu có thể cướp về hòa thượng Giới Sắc, chúng ta có lẽ sẽ được ưu đãi! Nếu không giành được trở về, cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa!
Vương Khả phất tay.
- Dù sao, Cung Vi không đánh chúng ta là được rồi?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Vô nghĩa, nàng dựa vào cái gì đánh chúng ta? Hơn nữa, ta thấy Cung Vi làm người cũng không tồi, chưa bao giờ đánh ta!
Vương Khả nói.
Trương Chính Đạo: “…!”
Nàng không đánh ngươi là do ngươi không biết xấu hổ! Mẹ nó chứ!
----------oOo----------
Nơi phế tích Trấn Ma Tự!
Vương Khả, Trương Chính Đạo đứng ở chỗ tàn phật, cẩn thận nhìn vũng máu lan dần ra.
- Trấn Ma Tự thật sự trấn áp huyết ma sao?
Vương Khả trừng mắt nhìn vũng máu.
- Huyết ma gì, đây chỉ là một loại ma chủng mà thôi!
Trương Chính Đạo khinh thường nói.
- Lần trước chỉ là một loại ma chủng của huyết ma, làm Niếp Thiên Bá sống lại, chỉ là gọi như vậy mà thôi! Đây là linh đan cứu mạng!
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
Nói xong, Vương Khả lấy ra một hộp ngọc nhỏ, đựng lấy ma chủng huyết ma đang di động xung quanh.
- Vương Khả, ngươi muốn thứ này làm gì? Muốn nhập ma hay sao?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Ngươi biết cái gì, thứ này có thể cứu mệnh. Nhập ma hay không thì có sao, miễn có thể trường sinh, có thể trị bệnh thì là thứ tốt, thật đáng giá!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi muốn bán kiếm tiền?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Vì sao không thể?
Vương Khả tỏ ra đương nhiên.
Trương Chính Đạo trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói:
- Ngươi nói rất có đạo lý, chúng ta không cần, có thể bán cho người xấu. Chờ bán lấy tiền, người xấu biến thành tà ma, chúng ta còn có thể lấy danh nghĩa chính đạo tru ma, kiếm thêm ít công đức?
- Ngươi gọi là giết người cướp của, không có đạo đức!
Vương Khả khinh thường nói.
- Ngươi thì rất có đạo đức? Hừ, dựa vào cái gì ngươi mua bán ma chủng còn có đạo đức, ta lại không có đạo đức? Ta thật muốn nhìn xem, còn có bao nhiêu ma chủng!
Trương Chính Đạo nhất thời xông về phía ma chủng vừa xuất hiện.
Sau khi tìm tòi một phen, Trương Chính Đạo thở dốc ngồi xuống đất.
- Trấn Ma Tự gì chứ, tòa miếu lớn như vậy chỉ trấn áp một loại ma chủng? Cái quái gì chứ?
Trương Chính Đạo buồn bực nói.
Vương Khả cẩn thận thu hồi ma chủng của Huyết Ma, vỗ vỗ Trương Chính Đạo:
- Nén bi thương đi, người có lòng tham không đáy, vĩnh viễn sẽ không có kết cục tốt!
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ, mẹ nó, ngươi mới lòng tham không đáy, lão tử cọng lông cũng không có, ngươi vì sao mỗi lần đều có thể thành công?
- Hừ, Vương Khả, ngươi đừng đắc ý quá sớm, thứ ma chủng này, bảo tồn không được bao lâu, rất nhanh sẽ tự tan biến!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Không sao, dù sao chỉ là tiền tài ngoài ý muốn!
Vương Khả nhún vai.
Trương Chính Đạo: “…!”
Ngươi không sao rồi, dù sao cũng không thiệt hại gì!
- Trấn Ma Tự nổ tung thành cát bụi, thật sự là mệnh đồ quá ngắn ngủi, đến đây ba lần, ba lần bị nổ! Chậc chậc!
Vẻ mặt Vương Khả cổ quái.
Lần đầu tiên bị Niếp Thiên Bá đuổi giết, Vương Khả tự bạo phi kiếm, nổ tung Trấn Ma Tự. Lần thứ hai Trương Ly Nhi độ kiếp, cũng nổ một vùng nóc nhà, lần này bị lôi điện của Tử Trọng Sơn phá hủy, thật là thảm quá!
- Có phải Trấn Ma Tự này với ngươi bát tự xung khắc? Nó ở đây hơn trăm năm rồi cũng không xảy ra chuyện gì, ngươi tới một lần liền nổ một lần?
Trương Chính Đạo cổ quái nhìn Vương Khả.
Vương Khả: “…!”
Mẹ nó, nói như thể ta là người phá hủy Trấn Ma Tự này vậy?
Ngay khi Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo, một luồng lưu quang hiện ra ở xa.
“Vù!”
Thiếu nữ áo vàng Cung Vi trở lại.
- Cung điện chủ, chờ người đã lâu rồi, đuổi kịp Giới Sắc đại sư không?
Vương Khả lập tức tiến lên.
Sắc mặt Cung Vi khó coi:
- Không thấy! Vương Khả, ngươi biết đám người kia mang tướng công ta đi đâu không?
- Ta không biết! Ngoài Mộ Dung Lục Quang, ta cũng không nhận ra người khác
Vương Khả lập tức nói.
- Mộ Dung Lục Quang? Tên khốn này, ở Thiên Lang Tông đã nhìn ra hắn không phải người tốt, vậy mà đi trộm người?
Cung Vi trừng mắt cả giận nói.
- Trộm người? Cung điện chủ, từ này ngươi dùng có vẻ không quá đúng!