Vẻ mặt Trương Chính Đạo tỏ ra cổ quái.
- Chỗ nào không đúng? Ta nói gì, liên quan cái rắm đến ngươi! Muốn ta đánh ngươi sao?
Cung Vi trừng mắt.
Trương Chính Đạo lập tức cúi đầu.
- Cung điện chủ, người có vẻ không quá sốt ruột!
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Ai nói ta không sốt ruột! Nhưng, đám người kia ta quen biết, bọn họ sẽ không tổn thương tướng công ta! Là thuộc hạ của Sắc Dục Thiên!
Cung Vi nhíu mày nói.
- Cung điện chủ, ta lần nữa giới thiệu, tại hạ phó điện chủ Đông Lang Điện Thiên Lang Tông, gia sư Trần Thiên Nguyên! Vị Trương Chính Đạo này là trưởng lão khách khanh của Thiên Lang Tông!
Vương Khả giới thiệu.
- Phó điện chủ Đông Lang Điện? Đồ đệ Trần Thiên Nguyên? Chỉ bằng ngươi?
Cung Vi kin ngạc nói.
- Đúng vậy, sao chứ? Không giống sao?
Vương Khả sửng sốt.
- Niếp Diệt Tuyệt mặt như quả phụ kia sao để ngươi làm phó điện chủ? Không thể nào!
Cung Vi trừng mắt kinh ngạc nói.
- Niếp Thanh Thanh, hiện tại đã nhập ma rồi!
Vương Khả giải thích.
- Nhập ma? Sao có thể?
Cung Vi trừng mắt kinh ngạc nói.
- Người không biết? Thời gian trước, Diệt Tông Chung của Thiên Lang Tông đã vang lên rồi. Hơn nữa, chuyện của ta, người không biết sao?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
Vẻ mặt Cung Vi cổ quái:
- Vì sao ta phải biết ngươi? Diệt Tông Chung thì sao? Dù sao có bọn Trần Thiên Nguyên, liên quan gì đến ta, ta chỉ là người phụ trách tìm cốt thu đồ đệ!
- Tìm cốt thu đồ đệ?
Vương Khả sửng sốt.
- Ngươi là sờ cơ ngực, cơ bụng, ăn chặn đi?
Trương Chính Đạo nói.
- Liên quan cái rắm gì đến ngươi, đừng tưởng rằng ngươi là trưởng lão của Thiên Lang Tông thì ta sẽ không đánh ngươi! Có muốn nếm thử nắm đấm của ta hay không?
Cung Vi trừng mắt.
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ, nhất thời rụt cổ về.
- Được rồi, được rồi, ta cũng không quản Thiên Lang Tông chó má của ngươi, ta muốn tìm tướng công ta!
Cung Vi phất tay áo.
- Chờ một chút, Cung điện chủ, ta lĩnh sư mệnh đến tìm người? Còn có chuyện!
Vương Khả nhất thời lo lắng hô lên.
- Trần Thiên Nguyên để ngươi đến tìm ta?
Cung Vi ngờ vực nói.
- Vâng, tại hạ trải qua thiên tân vạn khổ, chạy khắp Thập Vạn Đại Sơn, tìm người thật vất vả. Ông trời không phụ người khổ tâm, rốt cục giúp ta ở đây gặp được người!
Vương Khả lập tức nói ra gian khổ của mình.
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả nói khoác. Ngươi trải qua thiên tân vạn khổ? Ngươi chỉ là để thủ hạ phát thông báo tìm người thôi!
- Tìm ta làm gì?
Cung Vi nhíu mày nói.
- Gia sư sắp rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, muốn ta mời người về Thiên Lang Tông chủ trì đại cục, kế thừa vị trí tông chủ!
Vương Khả lập tức nói.
Trương Chính Đạo bên cạnh trừng mắt nhìn Vương Khả, thật hay giả? Loại điện chủ không phẩm hạnh này cũng có thể làm tông chủ?
Cung Vi nhìn chằm chằm Vương Khả một hồi:
- Ngươi xác định?
- Xác định, mời Cung điện chủ bớt ít thời gian, theo ta trở về Thiên Lang Tông!
Vương Khả lập tức cười nói.
- Thối lắm!
Cung Vi trừng mắt mắng.
Vương Khả sờ mặt, ngươi nói chuyện thì nói chuyện, phun nước miếng cái gì?
- Ngươi trở về nói với Trần Thiên Nguyên, để hắn chết tâm đi, lão nương ở bên ngoài khoái hoạt bao nhiêu? Hiện tại đã tìm được tướng công ta rồi, mẹ nó, dựa vào cái gì ta phải trở về làm tông chủ? Niếp Thanh Thanh, Mạc Tam Sơn, còn có đại đồ đệ của hắn không phải người sao? Lão nương mới không chịu tội này, phi! Tông chủ Thiên Lang Tông, ai muốn làm thì làm đi!
Cung Vi khinh thường nói.
Vương Khả: “…!”
- Cung điện chủ, nếu người thật sự không muốn làm cũng đucợ! Nhưng ta đã đáp ứng mang người về, người không thể để ta khó xử phải không? Tốt xấu gì cũng theo ta về một chuyến, nói rõ ràng với sư tôn ta!
Vương Khả khuyên nhủ.
- Ngươi khó xử thì liên quan gì đến ta? Hừ, đi gặp Trần Thiên Nguyên, nghe hắn lý sự nửa ngày? Ta nào rảnh rỗi!
Cung Vi không đáp ứng nói.
- Nhưng sư huynh ta không ở nhà, Niếp Thanh Thanh cũng nhập ma, Mạc Tam Sơn lại không thích hợp, ngươi không thể để Thiên Lang Tông như rắn mất đầu?
Vương Khả khuyên nhủ.
- Vì sao không thể?
Cung Vi nhìn Vương Khả.
Vương Khả: “…!”
Điện chủ Nam Lang Điện này là giả sao? Một chút vinh dự tập thể cũng không thể cảm nhận? Ta sao có thể khuyên được?
Sư tôn, lão nhân gia người đưa ra cho ta đề khó rồi, không đúng, thời điểm sư tôn nhắc đến điện chủ Nam Lang Điện, ngữ khí thật kỳ dị, chẳng lẽ, sư tôn cố ý chơi ta?
- Cung điện chủ, người xem, đệ tử Thiên Lang Tông nhiều như vậy!
Vương Khả kiên trì.
- Ngươi nói chuyện này làm gì?
Cung Vi khó hiểu nói.
- Cổ có hoàng đế, hậu cung ba nghìn giai lệ! Nếu người làm tông chủ, Thiên Lang Tông nhiều nam đệ tử đẹp trai như vậy, nhiều người lớn lên thật dễ nhìn, cơ ngực kết thành núi, cơ bụng rộng như biển, chỉ cần sờ đã có thể thể nghiệm phong tình vạn chủng, người nghĩ xem, người nghĩ kĩ thử xem!
Vương Khả mê hoặc.
Trương Chính Đạo há to miệng nhìn Vương Khả, ngươi sao có thể bán toàn bộ đệ tử Thiên Lang Tông? Lời nói không biết xấu hổ này, ngươi có thể nói được sao?
Theo miêu tả của Vương Khả, Cung Vi quả nhiên ngẩn người trong nháy mắt, nước miếng cũng sắp chảy ra.
- Ta đoán, trước kia khẳng định sư tôn ta không cho người làm vậy, nhưng nếu người làm tông chủ, ai có thể quản người? Sẽ không phải là người muốn làm gì thì làm nấy sao? Cung điện chủ, trở về làm tông chủ đi! Thiên Lang Tông cần người, nam môn cơ bắp cần người!
Vương Khả lần nữa dụ dỗ.
Trái tim Cung Vi đập mạnh, cả người run rẩy, lau nước miếng, cắn chặt răng, mới áp chế tất cả ý niệm trong đầu.
- Thối lắm, hiện tại ta là người của tướng công, ngươi nói những chuyện này với ta làm gì? Đám tục nhân kia sao có thể so sánh với tướng công ta? Hừ, ta còn phải đi cứu tướng công ta!
Cung Vi trừng mắt nhìn Vương Khả.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, sao có thể như vậy, thế mà không có tác dụng gì?
- Được rồi, đừng nhiều lời nữa, ta phải đi tìm tướng công ta!
Cung Vi trừng mắt nói.
- Từ từ, Cung điện chủ, ta còn chưa nói xong!
Vương Khả lo lắng nói.
- Lần sau rồi nói!
Cung Vi đạp chân xuống đất, bay lên tận trời.
Lần sau? Lần sau em gái ngươi! Ta làm sao bàn giao cho sư tôn?
- Cung điện chủ, để lại phương thức liên hệ đi!
Vương Khả hô về phía không trung.