Bất Diệt Thần Vương

Chương 528: Ngươi không cần mặt mũi à?




- Ngươi, ngươi…!

Trương Thần Hư cứng họng không biết nói gì.

- Chỉ có thể nói, là ngươi tự mình xui xẻo! Còn nữa, Trương Thần Hư, ngươi hăng hái chút đi!

Vương Khả than thở nói.

- Hăng hái? Ta làm sao không hăng hái? Xui xẻo có quan hệ gì với hăng hái? Mộ Dung Lục Quang đột nhiên đạt đến Nguyên Anh Cảnh? Ta có thể làm gì? Quạt trắng của tổ tiên cũng dùng rồi, lực lượng Nguyên Anh Cảnh của hắn phá vỡ, trách ta sao?

Trương Thần Hư không phục nói.

- Ngươi nhìn đi, chúng ta quen biết ba năm rồi phải không?

Vương Khả hỏi.

- Chuyện này có liên quan gì?

Trương Thần Hư khó hiểu nói.

- Ngươi nhìn xem, ba năm nay, tất cả chúng ta đều tiến bộ, chỉ có ngươi giậm chân tại chỗ. Nếu ngươi hăng hái, cũng đạt đến Nguyên Anh Cảnh, vậy chúng ta còn có thể bị Cung Vi đánh sao? Mộ Dung Lục Quang kia có thể đả thương ngươi sao?

Vương Khả hỏi.

Trương Thần Hư đen mặt:

- Ngươi cho rằng tu hành rất dễ dàng sao? Ba năm nay của ta, Kim Đan Cảnh lại tăng một tầng, đã đạt Kim Đan Cảnh đại viên mãn rồi, còn chưa đủ nhanh sao? Nguyên Anh Cảnh, ngươi có biết khó xông kích thế nào không?

- Tu vi ngươi chỉ tăng một tầng mà cũng dám nói?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Sao không phải ngại nói? Kim Đan Cảnh tầng chín lên tầng mười, thiên hạ có bao nhiêu người nhanh được như vậy?

Trương Thần Hư không phục nói.

- Ngươi nhìn xem ta, lúc nhận thức ngươi, ta còn chưa phế công trọng tu, sau ta phế công trọng tu, là Tiên Thiên Cảnh tầng thứ nhất. Ba năm nay đã đạt được Kim Đan Cảnh tầng thứ nhất! Ngươi xem Trương Chính Đạo, thời điểm quen ngươi là Tiên Thiên Cảnh, hiện tại cũng là Kim Đan Cảnh trung kỳ! Hai chúng ta đều đột phá một đại cảnh giới, ngươi mới đột phá một tiểu cảnh giới cũng dám nói?

Vương Khả liệt kê.

- Đúng vậy, đúng vậy! Đều tại ngươi, nếu ngươi đột phá đến Nguyên Anh Cảnh, ta vừa rồi sẽ không bị thương!

Trương Chính Đạo cũng quở trách nói.

Ánh mắt Trương Thần Hư trừng lớn:

- Có gì giống nhau sao? Có thể giống nhau sao? Trương Chính Đạo hắn tự mình tu luyện sao? Hắn không phải được Trần Thiên Nguyên giúp đột phá sao?

- Vậy cũng là đột phá!

Vương Khả nói.

Trương Thần Hư: “…!”

Mẹ nó, không ngờ như thế, hòa thượng Giới Sắc bị đoạt đi, trách nhiệm toàn do ta?

- Tiên Thiên Cảnh đột phá đến Kim Đan Cảnh, Kim Đan Cảnh đột phá đến Nguyên Anh Cảnh, căn bản không phải một cấp bậc. Ba năm, làm sao dễ dàng như vậy?

Trương Thần Hư trừng mắt nói.

- Chị ngươi không phải trong ba năm đã đột phá sao? Mộ Dung Quang Lục người ta cũng là ba năm đột phá! Sao đến ngươi lại khó như vậy?

Vương Khả hỏi.

Trương Thần Hư: “…!”

Mẹ nó, quả nhiên trách ta sao?

- Vương Khả, ngươi có chuyện thì trực tiếp nói, đừng vòng vo nữa!

Trương Chính Đạo bên cạnh khuyên nhủ.

Trương Chính Đạo hiểu rõ Vương Khả nhất, sỉ nhục Trương Thần Hư như vậy, khẳng định có mục đích! Bằng không, không có việc gì lại đả kích người khác sao?

- Được rồi, hòa thượng Giới Sắc bị ngươi làm mất, nếu Cung Vi tìm chúng ta gây phiền toái, ta tự nhận mình xui xẻo, nhưng, ngươi phải giúp ta một việc!

Vương Khả nói.

- Ngươi chỉ chờ ta có thế?

Sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ.

- Việc nhỏ, việc nhỏ, đối với ngươi dễ dàng, hơn nữa, ta còn cứu mạng ngươi, nhờ vả ngươi chút việc nhỏ, ngươi cũng không nể tình sao? Mặc kệ nói thế nào, chúng ta đều cùng nhau rửa chén, cũng xem như có giao tình!

Vương Khả cười nói.

- Còn cùng bị nữ nhân sờ mó!

Trương Chính Đạo ở bên cạnh bổ sung.

Vương Khả, Trương Thần Hư đều đen mặt nhìn Trương Chính Đạo, còn cần ngươi lắm miệng bổ sung!

- Ngươi trước nói chuyện gì đi đã?

Trương Thần Hư trầm giọng nói.

- Chính là trưởng lão Điền Chân của Kim Ô Tông kia, sao lại khi không cổ động đệ tử Kim Ô Tông đi Thanh Kinh duy trì quật phiệt Tử thị, hẳn là cháu trai Tử Trọng Sơn, Tử Bất Phàm! Chuyện Tử Trọng Sơn, Tử Bất Phàm không quản, trưởng lão Điền Chân hắn quản cái rắm?

Vương Khả nhíu mày nói.

Trương Thần Hư ngờ vực nhìn Vương Khả.

- Thanh Kinh hiện giờ bị đại biểu ca ta tiếp quản, ngươi cũng biết. Ta muốn nhờ ngươi giúp, mời Tử Trọng Sơn ra mặt, giúp ta hóa giải việc này! Việc này, ta cũng không muốn náo loạn đến mức căng thẳng! Dù sao, ta cứu rất nhiều đệ tử Kim Ô Tông, đệ tử Kim Ô Tông lại gây khó xử gia tộc thế tục của ta, chuyện này nói thế nào cũng không dễ nghe, đây không phải lấy oán trả ơn sao?

Vương Khả khuyên nhủ.

Trương Thần Hư nhíu mày suy tư.

- Ngươi xem đi, đây chỉ là việc nhỏ? Ngươi ở Kim Ô Tông, cũng xem như là nhân vật có uy tín, mời tông chủ giúp việc nhỏ cũng không khó? Chút việc nhỏ đó, Tử Trọng Sơn ra mặt là được rồi!

Vương Khả khuyên nhủ.

- Việc này…!

Trương Thần Hư khẽ nhíu mày.

Khó thì cũng không khó, mấu chốt là nếu đáp ứng, tâm lý Trương Thần Hư sẽ không thoải mái, ta cũng không cần mặt mũi sao?

- Ngươi xem, chúng ta không truy cứu ngươi không tiến bộ, lại cứu mạng ngươi, chúng ta còn cùng nhau rửa bát, cùng nhau cởi trần, cũng xem như có giao tình. Chút chuyện nhỏ ấy với ngươi khẳng định cũng không lao lực gì. Ta biết, ngươi khẳng định còn oán khí. Như vậy ngươi thấy được không, ta để ngươi trở về Kim Ô Tông xử lý chuyện này trước. Ta và Trương Chính Đạo ở lại, nhận lửa giận của Cung Vi, ngươi thấy sao?

Vương Khả nhỉn Trương Thần Hư.

Thần sắc Trương Thần Hư cổ quái.

- Vương Khả, ở lại bị Cung Vi hành hung sao? Ta không muốn!

Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.

- Câm miệng! Là chúng ta đánh mất hòa thượng Giới Sắc, phải gánh vác trách nhiệm!

Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.

- Ngươi!

Trương Chính Đạo mờ mịt nhìn Vương Khả.

Không thể nào, ngươi khi nào thì biến thành người chủ động phụ trách trách nhiệm như vậy? Còn muốn ở lại chịu trách nhiệm?

- Trương Thần Hư, thế nào?

Vương Khả nhìn Trương Thần Hư.

Thấy Vương Khả muốn ở lại chịu phạt, Trương Thần Hư xem như cũng xuôi theo.

- Được rồi, ta thử xem!

Trương Thần Hư hít sâu nói.

- Cái gì gọi là thử xem, Trương Thần Hư, chút điểm nhỏ đó ngươi còn làm không xong, về sau chúng ta phải dùng ánh mắt gì nhìn ngươi đây? Ngươi không cần mặt mũi hả?

Vương Khả trừng mắt nói.

Sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ:

- Được rồi, ta trở về giúp ngươi!

- Được! Chúng ta chờ tin tức tốt của ngươi!

Vương Khả nhất thời vui vẻ.