Nhiều tà ma trong bàn mạt chược đều cười to.
Đồng An An ngẩng đầu nhìn Vương Khả, phát hiện, Vương Khả thật không sao.
- Đường chủ, ngươi quả thật thiên phú dị bẩm, bách độc bất xâm, thật sự quá tốt, thuộc hạ có tội!
Đồng An An mừng rỡ như điên nói.
Người áo đỏ trong phòng cách vách cũng chần chờ:
- Tiên Nhân Băng, không phải lại không có hiệu quả chứ?
- Tội gì?
Vương Khả buồn cười nhìn Đồng An An.
Bỗng nhiên, thần sắc Vương Khả khẽ động:
- Không đúng, khô nóng trong cơ thể ta đã biến mất? Chén trà này, hàn khí thật lớn a!
Trọc chân khí của Vương Khả đã là màu xám, mỗi ngày đều giống nước sôi, nóng rực vô cùng. Nhưng uống hết chén trà này, lại tốt hơn nhiều rồi, trở nên thật lạnh lẽo!
- Là Sắc Dục Thiên, Sắc Dục Thiên còn chưa chết, ở ngay trong phòng cách vách, đà chủ! Sắc Dục Thiên để ta hạ độc, hắn ở ngay cách vách!
Đồng An An chỉ vào phòng cách vách kêu lên.
- Cái gì?
Tà mà bốn phía biến sắc.
- Niếp Thanh Thanh! Niếp Thanh Thanh! Hộ giá! Hộ giá! Có thích khách, mau tới bảo hộ ta!
Vương Khả không chút do dự hét lên.
Người áo đỏ cách vách biến sắc, không tốt, Đồng An An này lại phản bội ta? Muốn chết? Sao đây? Nếu Vương Khả không bị độc chết, ta hôm nay đến không công rồi! Bại lộ! Bại lộ thì bại lộ thôi!
- Ầm!
Trong nháy mắt, người áo đỏ đánh vỡ tường bên cạnh, hóa thành hồng quang đánh đến Vương Khả.
Bức tường bỗng nhiên bị phá dọa đám tà ma biến sắc:
- Bảo hộ Vương huynh đệ!
- Muốn chết!
Lầu mạt chược nhất thời truyền ra tiếng gào to của Niếp Thanh Thanh.
Ầm!
Một luồng kiếm quang đâm thẳng đến nam tử áo đỏ.
Nam tử áo đỏ đánh một chưởng về phía Vương Khả, một chưởng đón lấy một kiếm.
- Không được!
Vương Khả kinh ngạc kêu lên.
- Bảo hộ Vương huynh đệ, mau!
Một đám đà chủ đều xông ra.
“Ầm ầm ầm!”
Có khoảng mười cường giả Kim Đan Cảnh nghênh đón một chưởng của nam tử áo đỏ. Nhưng nam tử áo đỏ này là Nguyên Anh Cảnh, uy lực một chưởng này thật lớn.
Một tiếng nổ, Vương Khả bao gồm mười mấy tà ma Kim Đan Cảnh đều bị đánh bay ra ngoài, phá vỡ cửa thủy tinh, một đám người rơi xuống.
Một kiếm của Niếp Thanh Thanh cũng khiến nam tử áo đỏ trong nháy mắt không thể đuổi giết Vương Khả, bị đánh bay về phía cửa sổ thủy tinh khác, bắn bay ra khỏi tòa cao ốc Thần Vương.
- Hừ, Vương Khả đã có người che chở hắn, nhưng vẫn phải chịu một phần mười uy lực một chưởng của ta! Hắn chết chắc rồi! Niếp Thanh Thanh, ngươi cản không được ta, ha ha ha!
Người áo đỏ cười phóng ra.
Ầm!
Đột nhiên một quyền ầm ầm nện lên người nam tử áo đỏ, uy lực nắm tay quá lớn, nam tử áo đỏ nháy mắt bay lùi lại.
“Phốc! Ai? Ai đánh lén ta?
Nam tử áo đỏ hộc máu cả kinh kêu lên. Nhìn lại, một quyền ngăn trở mình là Chu Hồng Y bồng bềnh giữa hư không. Quần áo của Chu Hồng Y không chỉnh tể, lửa giận tận trời.
Chu Hồng Y đen mặt:
- Mẹ nó, khó có dịp ôn tồn cùng Thanh Nhi một lát, ngươi cũng dám đến quấy rầy? Thanh Nhi chỉ không để ý một chút, Vương Khả liền bị đánh lén? Thanh Nhi không phải sẽ trách ta sao? Lão già kia, ta không quan tâm ngươi là ai, quấy rầy vợ chồng chúng ta, muốn chết sao!
Mười sợi xiềng xích từ mười phương ầm ầm phóng về phía nam tử áo đỏ.
Ầm…!
Một tiếng nổ, nam tử áo đỏ nhất thời hộc máu, bay lùi về, giữa không trung, áo đỏ hoàn toàn mở tung, bại lộ nam tử bên trong.
- Mạc Tam Sơn?
Vẻ mặt Niếp Thanh Thanh phẫn nộ giữa cơn mưa trường kiếm, lên tiếng.
- Lão già kia, sao lại là ngươi? Lần trước đặt bẫy Ma Tôn, chúng ta đã sớm muốn lấy mạng ngươi! Lần này còn đánh đến cửa? Muốn chết sao?
Chu Hồng Y gầm lên giận dữ.
Rầm!
Mười sợi xiềng xích nháy mắt đâm thẳng đến. Mạc Tam Sơn rơi vào vây công.
- Gừ, Đồng An An, tên khốn ngươi, sao không nói Chu Hồng Y ở đây?
Mạc Tam Sơn ói máu bay ra ngoài, giờ phút này không dám ham chiến, quay đầu chạy trốn.
Chu Hồng Y, Niếp Thanh Thanh đều là cường giả Nguyên Anh Cảnh, sao lại để Mạc Tam Sơn bị thương bỏ chạy? Nhất thời hóa thành hai luồng lưu quang đuổi giết.
Đồng An An từ không trung rơi xuống đất, trừng mắt nhìn không trung:
- Giả? Là giả sao? Không phải Sắc Dục Thiên? Ta bị lừa rồi!
Vẻ mặt Đồng An An lo lắng, quay đầu nhìn Vương Khả.
Bị một chưởng có một phần mười uy lực kia của Mạc Tam Sơn đánh, Vương Khả rơi từ đại lâu xuống mặt đất, vẻ mặt kinh hoảng.
Vương Khả bị đánh một chưởng này, một chút cũng không đau!
- Tiên Thiên Cảnh tầng mười! Tiên Thiên Cảnh đại viên mãn? Đen, lại đen rồi?
Vương Khả kinh ngạc kêu lên.
Trọc chân khí đen rồi, muốn hỏa táng tự thiêu à! Nhất thời, lửa cháy quen thuộc lại tràn ngập toàn thân Vương Khả. Vương Khả nhất thời lấy ra điều khiển từ xa, không, là lệnh bài thao túng Thiên Lôi Tru Ma Trận. Mặc kệ, không cần chờ đến ngày mai Ma Tôn cho phép hành hình, trước tru sát bảy trăm năm mươi phản đồ Ma giáo này lại. Dùng công đức tru ma tự cứu đi, bằng không, ta sẽ xong đời! Chỉ tiếc, một khi như vậy, bản thân là ai sẽ bại lộ!
Mạc Tam Sơn chết tiệt!
Vương Khả trong lúc buồn bực, đã thúc giục Thiên Lôi Tru Ma Trận.
- Vương huynh đệ, ngươi sao rồi? Có bị thương hay không?
Một đà chủ hỏi.
- Ta hiện tại, từ từ, hả, lần này sao không có đốt cháy?
Vương Khả sửng sốt.
Trọc chân khí của hắn đáng lẽ phải hoàn toàn bị thiêu cháy mới đúng.
Vương Khả há mồm, phun ra một ngụm trọc chân khí
Trọc chân khí kia vừa ra khỏi cơ thể, ầm một tiếng, hóa thành ngọn lửa ngập trời.
Quen thuộc như cũ, phối phương như cũ, vẫn là sắp bạo nổ sao! Nhưng vì sao, lần này trong cơ thể mình không sao cả?
- Đà chủ, ta bị ép buộc. Mạc Tam Sơn kia giả làm Sắc Dục Thiên, buộc ta cho người ăn Tiên Nhân Băng, đà chủ, thật xin lỗi!
Đồng An An không ngừng cầu xin tha thứ.
- Cái gì? Tiên Nhân Băng?
Một đám đà chủ tà ma trợn mắt nhìn Đồng An An.
Vương Khả sửng sốt, Tiên Nhân Băng? Cái mà Long Ngọc lần trước trúng độc? Hàn khí bức người. Hàn khí? Hàn khí? Hàn khí của Tiên Nhân Băng áp chế tính nóng của trọc chân khí, khiến ta tạm thời không bị hỏa táng?
Vương Khả cũng không để ý đến Đồng An An, khoanh chân ngồi, cảm ứng bên trong cơ thể.