Tòa cao ốc Thần Vương, phòng ngủ Đồng An An.
“Phốc!”
Nam tử áo đỏ phun ra một ngụm máu tươi.
- Đường chủ, người hộc máu rồi sao?
Đồng An An nhìn thấy máu phun trên giường.
- Ta không sao, vừa rồi thử “Tâm Tạng Hội Lạn Đan” có chút độc khí công tâm mà thôi, đã được ta bức ra rồi!
Nam tử áo đỏ buồn bực nói.
- Ừ!
Đồng An An cổ quái nói.
- Mau pha trà, đúng rồi, bên trong cho thêm hai lượng trần bì!
Nam tử áo đỏ chỉ Đồng An An pha trà.
- Dạ!
Đồng An An cúi đầu đáp lời. Đồng An An đun xong trà lạnh mới. Nam tử áo đỏ lại lấy ra một bình sứ nhỏ.
- Đường chủ, độc dược lần này lại là khẩu vị gì a?
Đồng An An ngạc nhiên nói.
Đỉnh đầu nam tử áo đỏ cứng đờ! Vì sao ngươi hiện tại hỏi độc dược lại hỏi khẩu vị gì? Mà không phải hỏi là độc dược gì? Khẩu vị nặng như vậy sao?
Khẩu vị gì?
Nam tử áo đỏ trầm mặc hồi lâu, có thể nào lại diễn ra chuyện tương tự? Mình lại phải thử lần nữa?
- Đồng An An, ngươi thành thật nói cho ta, vì sao Vương Khả uống vào Can Tràng Thốn Đoạn Đan và Tâm Tạng Hội Lạn Đan, hắn đều không sao?
Người áo đỏ trầm giọng nói.
- Ta, ta cũng không biết nữa! Đường chủ, có phải người bán độc dược cho người đã bán đồ giả không? Hoặc đã quá thời hạn?
Vẻ mặt của Đồng An An mờ mịt.
- Giả hả? Thối lắm! Ta vừa rồi liếm một chút đã hộc máu, làm sao lại là giả? Ta hỏi ngươi, vì sao Vương Khả không sao cả?
Nam tử áo đỏ lạnh lùng nói.
- Ta thật sự không biết!
Đồng An An lo lắng nói.
Nam tử áo đỏ trầm mặc một chút, suy ngẫm lại, chuyện mình còn chưa tra ra, Đồng An An làm sao biết được?
Nhìn bình sứ nhỏ trong tay, nam tử áo đỏ trầm ngâm một lát, cuối cùng thu trở lại.
- Hừ, cho dù Vương Khả có biện pháp kháng độc gì, lần này, ta xem ngươi kháng thế nào!
Nam tử áo đỏ lạnh giọng nói.
Nói xong, nam tử hồng bào lấy ra một hộp ngọc.
- Đường chủ, đây là cái gì?
Đồng An An hiếu kỳ hỏi.
- Ngươi không cần hỏi, ngươi chỉ cần đưa đến miệng Vương Khả là được! Lần này, cho dù Vương Khả bách độc bất xâm, hắn cũng phải chết không nghi ngờ!
Thanh âm nam tử áo đỏ kia lạnh lùng. Nói xong thì mở ra hộp ngọc, trong hộp ngọc là một khối băng nhỏ.
- Tiên Nhân Băng?
Đồng tử Đồng An An đột nhiên co rụt lại.
- Ngươi biết sao?
Người áo đỏ kinh ngạc nói.
- Dạ, ta từng thấy người bán vật này ở Thập Vạn Đại Sơn, ba trăm vạn cân linh thạch một khối, chính là bộ dáng này. Không, Tiên Nhân Băng này của Đường chủ hình như không trọn vẹn, thiếu một bộ phận?
Đồng An An kinh ngạc nói.
Người áo đỏ hừ lạnh:
- Ngươi cũng biết không ít!
Thiếu một bộ phận? Tấm Tiên Nhân Băng này, đại bộ phận đã hạ độc Ma Tôn, chỉ còn lại non nửa khối.
- Đường chủ, ngươi lần này ra tay hào phóng quá! Tiên Nhân Băng a! Dùng cái này hạ độc Vương Khả? Bán khối này, giá trị trăm vạn cân linh thạch đi!
Đồng An An không thể lý giải.
- Đừng nói với ta những điều vô dụng, hừ! Ngươi nghĩ rằng ta muốn dùng khối Tiên Nhân Băng này sao?
Người áo đỏ trừng mắt.
Mẹ nó, nếu không phải Can Tràng Thốn Đoạn Tán và Tâm Tạng Hội Lạn Đan không hiệu quả, ngươi nghĩ rằng ta sẽ lãng phí Tiên Nhân Băng này? Ta lần này đến giết Vương Khả, lỗ lớn rồi, ngươi biết không?
- Vậy, Đường chủ, người còn có Tiên Nhân Băng khác không?
Đồng An An hỏi.
- Tiên Nhân Băng khác?
Nam tử áo đỏ nhất thời khó hiểu.
- Đúng vậy, lỡ như Vương Khả uống vào, lại khen ngon! Tất cả mọi người lại muốn uống! Có thể còn cần người nếm thử, sau đó đun trà lạnh!
Nam tử áo đỏ trừng lớn mắt: “…!”
- Đun trà lạnh em gái ngươi! Tiên Nhân Băng còn độc không chết Vương Khả sao? Ăn Tiên Nhân Băng, chân nguyên sẽ rất nhanh chuyển hóa thành hàn khí! Hao hết chân nguyên, hao hết huyết nhục, đông lạnh cả người thành băng sơn, đến chết mới thôi! Cho dù độc không chết hắn, cũng đông chết hắn! Đừng con mẹ nó nhiều lời, để ta lại đun trà lạnh, nằm mơ, ta hận trà lạnh!
Nam tử áo đỏ tức giận nói.
- Dạ!
Đồng An An cúi đầu không dám nói chuyện.
Rất nhanh, Đồng An An bưng ấm trà lạnh thứ hai đi vào phòng mạt chược.
Lúc này đến, Đồng An An lần nữa được mọi người khen ngợi. Trà lạnh mới đều được khen ngon.
- Đồng An An, ngươi mỗi lần đều cho Vương Khả kinh hỉ, lần này là cái gì?
Mấy tà ma cười to nói.
- Ta xem thử!
Vương Khả thông thạo tiếp nhận độc dược Tiên Nhân Băng.
- Đà chủ, lần này hơi lạnh, hay là, thôi đi?
Đồng An an tỏ vẻ lo lắng.
Dù sao, Sắc Dục Thiên lúc trước nói, sẽ không làm mình khó xử, trúng độc qua một hồi mới phát tác, đủ thời gian mình chạy trốn. Nhưng trên thực tế, Đồng An An nhìn ra, Sắc Dục Thiên vốn không cho mình cơ hội chạy trốn. Thái độ hai lần của hắn thật rõ ràng, độc dược vào vào miệng, nháy mắt mất mạng.
Đường chủ Sắc Dục Thiên như vậy căn bản không để ý sống chết của mình, mình còn thay hắn bán mạng sao?
- Đồng An An, ngươi muốn chết sao?
Một thanh âm uy hiếp truyền vào tai Đồng An An.
Hiển nhiên, nam tử áo đỏ đã phát hiện bất thường của Đồng An An, lần nữa truyền ra uy hiếp.
Vương Khả lúc này có bài tốt sắp mở, lo xào bài, căn bản không để ý đến lo lắng trong lời nói của Đồng An An.
- Ầm! Thuần một sắc, ha ha, trả tiền trả tiền!
Vương Khả lật bài cười to nói.
- Cái gì? Vương huynh đệ, loại bài này, ngươi cũng lật được?
Mấy bạn đánh bài trừng mắt cả giận nói.
- Ha ha ha, nguyện cược thì chịu thua! Vui sướng! Đồng An An, ngươi vừa nói cái gì? Lần này trà lạnh tương đối lạnh? Không sao, ta vui vẻ, ta thích uống ướp lạnh! Ha ha ha!
Vương Khả cười to.
- Không được, đà chủ, trong trà kia có độc!
Đồng An An quỳ xuống kêu lớn lên.
- Cái gì?
Vương Khả sửng sốt. Người đánh mạt chược xung quanh cũng yên tĩnh một mảnh.
Nam tử áo đỏ trong phòng cách vách đang muốn tức giận, nhưng lại nở nụ cười:
- Không còn kịp rồi, ha ha, Vương Khả đã uống xong rồi!
Vương Khả nhìn Đồng An An:
- Ha ha ha, Đồng An An, ngươi đừng đùa, tất cả mọi người chúng ta đều uống cùng nhau, làm sao có thể có độc?
- Ha ha ha ha!