Đồng An An không thể tin nổi.
- Đồng An An, thật sự không nghĩ đến, ngươi chẳng những làm việc có hiệu quả, tay nghề đun trà lạnh cũng tuyệt như vậy, thêm một ly nữa!
Vương Khả vừa lòng khích lệ.
Vương Khả tu luyện Đại Nhật Bất Diệt Thần Công, đã sớm vạn độc bất xâm, căn bản không thể trúng độc.
- Vương huynh đệ, thật ngon như vậy sao? Cũng cho ta một ly!
- Đúng vậy, Đồng An An, cho chúng ta một ly!
- Ta cũng khát, cho ta một ly!
Trong lúc nhất thời, độc dược Vương Khả khen ngợi, mỗi người đều muốn một ly.
Đồng An An trừng mắt: “…!”
Người áo đỏ trong phòng cách vách: “…!”
Sau khi thổi phồng một phen, Đồng An An rời khỏi phòng mạt chược, về phòng ngủ của mình.
Đồng An An và người áo đỏ đều trầm mặc một hồi.
- Đường chủ, ngươi không phải lấy sai rồi chứ?
Đồng An An hiếu kỳ nói.
Người áo đỏ cầm bình sứ ra, cẩn thận kiểm tra một hồi:
- Không sai a!
- Đúng vậy, vì sao lại như vậy?
Đồng An An mờ mịt hỏi.
Người áo đỏ: “…!”
Mẹ nó, chưa bao giờ gặp chuyện như vậy! Tại sao lại như vậy?
- Đường chủ, xem như xong đi?
Đồng An An khuyên nhủ.
- Không được, khó có dịp Vương Khả không phòng bị ngươi, tiếp tục hạ độc. Can Tràng Thốn Đoạn Tán kia có vấn đề rồi. Ta còn có độc khác, bình Tâm Tạng Hội Lạn Đan này, ta pha vào nước trà, nhất định có thể độc chết Vương Khả!
Người áo đỏ lạnh lùng nói.
- Tâm Tạng Hội Lạn Đan? Độc dược này còn khủng bố hơn Can Tràng Thốn Đoạn Đan. Trên thị trường hình như cần hai mươi vạn cân linh thạch một viên!
Đồng An An kinh ngạc nói.
- Chỉ cần Vương Tử chết, ta không quan tâm gì!
Thanh âm người áo đỏ lạnh lùng nói.
- Nhưng hiện tại đã có khác biệt rồi. Ta quay về phòng mạt chược, không phải chỉ mang đến một ly Tâm Tạng Hội Lạn Đan, tất cả người chơi mạt chược đều muốn uống trà lạnh vừa rồi của Vương Khả, chính là Can Tràng Thốn Đoạn Tán kia, vậy phải làm sao?
Đồng An An lo lắng nói.
Sắc mặt người áo đỏ vô cùng khó coi, mẹ nó chứ, lần đầu nhìn thấy, uống độc dược còn khen ngợi không dứt, cung không đủ cầu mà!
- Tùy tiện pha trà lạnh cho bọn họ!
Người áo đỏ trầm giọng nói.
- Nhưng ta không biết hương vị của Can Tràng Thốn Đạo Tán a. Vạn nhất Vương Khả muốn nếm thử, phát hiện hương vị không giống, không phải sẽ lộ sao?
Đồng An An lo lắng nói.
Người áo đỏ: “…!”
Mẹ ơi, hạ độc thôi mà, có cần phiền toái như vậy?
- Can Tràng Thốn Đoạn Tán, thuộc hạ không dám nếm thử, lần trước từ Thiên Lang Tông trộm một cái mũi chó, không biết vì sao, một mùi thối phá hủy khứu giác và vị giác của ta, vị giác của ta không linh mẫn. Nếu không, Đường chủ người nếm thử xem hương vị của Can Tràng Thốn Đoạn Tán, sau đó dùng hương vị khác điều phối ra hương vị không quá khác biệt?
Đồng An An nhìn người áo đỏ.
Người áo đỏ: “…!”
Tuy rất chán ghét phương pháp của Đồng An An, nhưng chỉ cần có thể giết Vương Khả, người áo đỏ đều có thể nhẫn nhịn! Lấy bình sứ nhỏ lúc trước ra, người áo đỏ nhẹ nhàng ngậm một ngụm Can Tràng Thốn Đoạn Tán, sau đó phun ra, không ngừng ho sặc sụa.
- Tốt lắm, ta đã biết, lấy cam thảo, dưa ngọt, táo chua, tỉ lệ một ba năm, điều phối, lại phối hợp với trần bì, ngao ra, nhanh!
Người áo đỏ trầm giọng nói.
- Dạ!
Nhất thời hai người ở trong phòng ngủ lấy ra một nồi to, bắt đầu nấu trà lạnh.
Hai người khống chế pháp thuật rất tốt, rất nhanh nấu xong trà lạnh.
- Nhớ kỹ, trong nồi này là trà lạnh! Trong chén trà này là Tâm Tạng Hội Lạn Đan, nhất định phải đưa Tâm Tạng Hội Lạn Đan này cho Vương Khả uống hết. Mặc kệ ngươi có phương pháp gì, Vương Khả không uống, ta lấy mạng ngươi!
Người áo đỏ trầm giọng nói.
- Dạ!
Đồng An An buồn bực nói.
Cứ như vậy, Đồng An An bưng bát lớn ra cửa, gọi người phục vụ đến, phụ giúp bưng trà lạnh tiến vào phòng mạt chược.
- Ha ha, Đồng An An, ngươi nhanh như vậy liền trở về? Mau đến để chúng ta nếm thử, trà lạnh gì mà Vương huynh đệ lại khen ngon như vậy!
- Đánh nửa ngày mạt chược rồi, ta cũng khát rồi!
- Mau mau! Đồng An An, ngươi phục vụ thật chu đáo!
Trong lúc nhất thời, Đồng An An chỉ huy người phục vụ không ngừng dâng trà lạnh cho người chơi mạt chược. Ngay sau đó, tiếng khen không ngừng, làm người áo đỏ trong phòng cách vách cảm thấy quái dị. Mẹ ơi, lão tử còn có thiên phú đun trà lạnh hay sao? Các ngươi đều khen?
Mấy đà chủ chơi mạt chuộc với Vương Khả khen ngợi không thôi.
- Ha ha, đó là đương nhiên, ta nói ngon, khẳng định là ngon!
Vương Khả vênh mặt.
Lúc Đồng An An được mọi người khen ngợi, bên tai lần nữa truyền đến tiếng thúc giục uy hiếp của người áo đỏ.
- Đà chủ, ta có nấu cho người món khác, người muốn thử hay không?
Đồng An An không tình nguyện nói.
- Hả? Còn có món khác? Ta thử xem!
Vương Khả tiếp nhận.
- Đồng An An, ngươi không đàng hoàng a, vì sao chỉ làm cho Vương huynh đệ!
Một đám người chơi mạt chược cười trêu chọc.
Đồng An An lộ ra tươi cười còn khó coi hơn khóc, ngươi nghĩ rằng ta muốn sao?
Vương Khả lần nữa uống hết.
Đồng An An lo lắng, những người khác cũng nhìn Vương Khả.
Nhìn thấy Vương Khả nhíu chặt mày.
- Có hiệu quả rồi? Vương Khả nhíu mày như vậy? Là đau rồi sao?
Người áo đỏ trong phòng cách vách chờ mong nói.
- A, thống khoái! Tuy không ngọt lành như trà lạnh vừa rồi nhưng cảm giác cay nóng này, giống như núi lửa bùng nổ trong cơ thể, thật sảng khoái, có một loại phong vị khác, hơi giống rượu cốc-tai ta từng uống trước kia! Ngon, rất ngon!
Vương Khả tán thưởng nói.
Đồng An An trừng mắt: “…!”
Người áo đỏ trong phòng cách vách: “…!”
- Đồng An An, chúng ta cũng muốn uống! Chúng ta cũng muốn phần giống Vương huynh đệ!
- Đúng vậy, Đồng An An, nhanh lên, cũng bưng lên cho chúng ta!
- Đồng An An, ta cũng muốn một ly!
Phòng mạt chược náo nhiệt phi phàm. Đồng An An không biết thế nào trở về phòng ngủ mình.
Trong phòng ngủ, người áo đỏ cũng trầm mặc, thật lâu không biết nói gì.
- Đường chủ, có thể phải phiền toái người nếm thử Tâm Tạng Hội Lạn Đan này nữa. Sau đó dựa theo khẩu vị, lại nấu một bình trà lạnh!
Vẻ mặt Đồng An An cổ quái.
Người áo đỏ: “…!”
Mẹ nó, nếu không phải mình dùng thần thức xem toàn bộ, còn nghĩ rằng Đồng An An đùa giỡn mình nữa. Vì sao lại như vậy? Ta không phải đến giết Vương Khả sao? Làm sao biến thành đun trà lạnh rồi? Một bình không đủ, còn phải nấu thêm một bình? Ta con mẹ nó đến để làm gì?
----------oOo----------