Vương Khả có vẻ có giao tình không tồi với Tử Bất Phàm và Chu Hồng Y.
Tuy tu vi Vương Khả thấp nhưng thì sao? Mặt mũi người ta không hề nhỏ a! Niếp Thanh Thanh còn là thuộc hạ, nghe nói trong khoảng thời gian ngày đều làm bảo tiêu của hắn, ai dám khinh thường Vương Khả?
Thậm chí vì tranh đoạt đánh mạt chược với Vương Khả, vài đà chủ còn tranh đỏ mặt tía tai.
Vương Khả chơi mạt chược, hoàn toàn là vì hưng phấn. Ngay mai có thể được công đức tru ma, ngủ không được a! Giờ phút này, bốn người chơi mạt chược thật hưng phấn, hết thảy hòa thuận vui vẻ. Vương Khả cũng thoải mái trò chuyện với mọi người.
Vương Khả vui vẻ, Đồng An An lại sợ hãi.
Hôm nay xuất môn, Đồng An An mang về một người áo đỏ.
Dọc đường đi, Đồng An An đều hy vọng có người chặn mình lại, tra thử người áo đỏ này là ai. Nhưng hoàn toàn không có ai tra xét mình, khiến Đồng An An vừa lo lắng vừa cảm động.
Ít nhất, Vương Khả thật cho mình tiền tài, quyền lợi như hắn nói.
Lúc này mang theo người áo đỏ về phòng mình.
Vẻ mặt Đồng An An hoảng sợ:
- Đường chủ, người tạm tha cho ta đi! Vương Khả nếu chết rồi, cả Thập Vạn Đại Sơn sẽ không còn chốn dung thân cho ta!
Người áo đỏ trầm giọng nói:
- Đồng An An, ta nhớ rõ ngươi lúc trước thật hận Vương Khả, mới qua bao lâu, ngươi đã luyến tiếc giết hắn rồi sao?
- Ta!
Sắc mặt Đồng An An cứng đờ.
- Hừ, chưa bao lâu ngươi đã bị Vương Khả thu mua hoàn toàn như vậy?
Thanh âm người áo đỏ lạnh lùng.
- Ta không có, ta không có, ta vẫn nguyện trung thành với Đường chủ!
Đồng An An hoảng sợ nói.
Mình bị Sắc Mục Thiên theo dõi, nếu dám phản kháng, vậy chết chắc rồi! Huống chi, ngày mai Ma Tôn đến, hôm nay Sắc Mục Thiên lại đến quấy rối, rõ ràng có chuyện lớn sắp xảy ra! Xong rồi, ta lại bị cuốn vào tranh chấp của đám lão đại.
- Nguyện trung thành với ta? Được, ngươi bắt đầu làm việc đi! Dâng trà cho Vương Khả! Mang cái ly đến!
Người áo đỏ trầm giọng nói.
Sắc mặt Đồng An An cuồng biến, nhưng vẫn không dám phản bác.
Một ly nước đưa đến trước mặt người áo đỏ. Người áo đỏ chậm rãi lấy bình sứ, đổ toàn bộ thuốc bột trong bình sứ vào ly nước.
“Vù vù!”
Nhìn thấy trên ly nước chậm rãi bay bổng mây trôi hình xương đầu lâu.
- Đây là…
Đồng An An kinh hoảng nói.
Người áo đỏ phất tay áo, tản ra đám mây trôi hình đầu lâu này.
- Can Tràng Thốn Đoạn Tán, giá cả thị trường đến mười vạn cân linh thạch! Hương vị ngọt ngào, dễ uống, rất nhanh sẽ đứt từng khúc ruột mà chết, độc chết Kim Đan Cảnh đều dễ như trở bàn tay!
Người áo đỏ giải thích nói.
- Can Tràn Thốn Đoạn Tán?
Đồng An An bị dọa ngã nhào trên mặt đất.
Độc dược này, Đồng An An từng nghe nói đến, đâu chỉ là Kim Đan Cảnh, người mới vào Nguyên Anh Cảnh cũng sẽ bị trúng chiêu. Cho dù có thể cứu được, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương tổn lớn, từ nay về sau khó có thể tu hành thêm nữa, dễ dàng bị hủy đạo cơ!
- Đi đi, ta không tiện lộ diện, thần thức của ta có thể đi theo ngươi, có thể thấy rõ hết thảy trong bàn mạt chược đối diện. Ngươi dám làm bậy, ngươi có biết thủ đoạn của ta mà!
Người áo đỏ trầm giọng nói.
Vẻ mặt Đồng An An thống khổ, chỉ có thể nén xuống hoảng sợ gật đầu:
- Dạ!
Lúc run rẩy, Đồng An An bưng ly độc dược này ra khỏi phòng, đến phòng kì bài. Thần thức người áo đỏ quả nhiên đi theo, giám thị nhất cử nhất đọng của Đồng An An.
Rất nhanh, vào phòng mạt chược, thanh âm đánh mạt chược rầm rầm khiến Đồng An An giật mình.
- Ha ha, Đồng An An, đang chờ ngươi đây, ba thiếu một!
Có người kêu lên.
- Không được, không được!
Sắc mặt Đồng An An cứng ngắc lắc đầu.
Bưng ly độc dược đến chỗ Vương Khả.
- Đồng An An, ta vừa lúc khát, ngươi đưa trà đến đây!
Một tà ma tươi cười bưng trà.
- Rượu có ở quầy, ngươi tự đi lấy đi, đây là cho đà chủ của ta! Thứ lỗi thứ lỗi!
Đồng An An khẩn trương nói.
- Hả? Cho Vương huynh đệ nhấm nháp? Vương huynh đệ, ngươi không trượng nghĩa a!
Tà ma kia cười nói.
Vương Khả vừa lúc quay đầu:
- Cho ta nhấm nháp? Đồng An An, ngươi có tâm, đến đây, đưa ta!
Vương Khả lấy tay tiếp nhận ly độc dược kia.
- Đà chủ!
Đồng An An biến sắc, muốn ngăn cản.
- Ngươi muốn chết?
Một thanh âm vang lên bên tai Đồng An An.
Thanh âm này chỉ có Đồng An An nghe thấy, là cảnh cáo của người áo đỏ, dọa Đồng An An giật cả mình.
- Làm sao vậy?
Vương Khả ngờ vực nói.
- Không, không có việc gì! Trà lần đầu làm, không biết hương vị có hợp khẩu vị của đà chủ hay không?
Đồng An An lo lắng nói.
- Hửm? Không sao, có tâm ý là được rồi, ta không kén chọn, ha ha ha ha!
Vương Khả cười nói.
Tuy trước đây gặp nhiều xui xẻo trong tay Vương Khả nhưng đi theo Vương Khả, Đồng An An mới phát hiện, thoải mái hơn đi theo bọn Sắc Dục Thiên nhiều. Lòng dạ lãnh đạo như vậy, Đồng An An chưa từng gặp. Đồng An An thật muốn nói ra chân tướng, đáng tiếc mạng nhỏ nằm trongg tay Sắc Dục Thiên, giờ phút này chỉ có thể lo lắng cúi đầu. Trong lòng mặc niệm “đừng uống” !
Đồng An An mặc niệm “đừng uống”, còn người áo đỏ trong phòng cách vách lại mặc niệm “uống nhanh” !
Ngay khi hai người chờ đợi lo lắng, Vương Khả bởi vì chơi đến thời điểm mấu chốt, tự nhiên bưng ly trà lên uống hết.
- Tốt!
Người áo đỏ trong phòng cách vách mừng như điên nói.
- Làm sao!
Đồng An An lộ ra vẻ hối hận.
Xong rồi, Can Tràn Thốn Đoạn Tán bị Vương Khả uống hết rồi, lần này hoàn toàn xong rồi.
“Ách?” Vương Khả đột nhiên trừng lớn mắt, nhìn Đồng An An.
Sắc mặt Đồng An An đại biến, xong rồi, dược tính phát tác nhanh như vậy? Sắc Dục Thiên, ngươi không phải nói sẽ có một thời gian hòa hoãn sao? Phát tác nhanh như vậy, ta không có thời gian chạy thoát thân!
Trong phòng cách vách, người áo đỏ cũng mừng rỡ, Đồng An An, lời nói của ta ngươi cũng tin tưởng? Hừ!
Ngay khi Đồng An An lo lắng, người áo đỏ lại vui mừng hết sức.
Vương Khả trừng mắt nói:
- Ngon lắm, uống ngon lắm! Hương vị này, ngọt lành sảng khoái, vào miệng tan nhanh! Uống thật đã, Đồng An An, cho ta một ly nữa!
- Hả?
Đồng An An sửng sốt.
Người áo đỏ cách vách cũng cứng đờ tại chỗ.
- Đà, đà chủ? Ngươi nói…