Ma Tôn ngẩng đầu nhìn về phía thị nữ kia.
- Vương Khả hỏi kín đáo, nhưng những nhân viên tạp vụ kia không xem ra gì, nhưng dù sao bọn họ không thể đi vào Thủy Tinh Long Cung, tất nhiên không thể lộ gì cho Vương Khả!
Thị nữ kia cung kính nói.
Ma Tôn trầm ngâm chốc lát.
- Ma Tôn, có cần nô tì đi gõ cảnh cáo Vương Khả không? Hắn dám nghe ngóng lung tung về tình hình trong Thủy Tinh Long Cung?
Thị nữ kia hỏi.
- Được rồi, cứ cho hắn đợi đó! Cẩn thận, đừng nói gì, cũng đừng hỏi gì cả!
Ma Tôn trầm giọng nói.
- Vâng! Nô tì sẽ dặn dò tất cả thị nữ, không cho nói chuyện với Vương Khả.
Thị nữ kia cung kính nói.
Ma Tôn không nói gì, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Cứ như vậy, lại mười ngày trôi qua, thị nữ kia báo lại lần nữa!
- Ma Tôn, cuối cùng hôm nay Vương Khả cũng rời khỏi Ma Long đảo!
Thị nữ kia cung kính nói.
- Đi rồi?
Ma Tôn ngẩng đầu.
- Vâng, nô tì thấy hắn không muốn đi cho lắm, cứ nhìn chằm chằm Thủy Tinh Long Cung một lúc lâu, cuối cùng thở dài lên thuyền rời đi.
Thị nữ kia giải thích nói.
- Thở dài?
Hình như trong giọng nói của Ma Tôn có chút vui vẻ.
- Đúng vậy, hắn muốn nữ nhân đến điên rồi, nhắm vào cả Thủy Tinh Long Cung, cũng không nhìn xem bản thân có thân phận gì! Hơn nữa, Thủy Tinh Long Cung làm gì có Long Ngọc gì đó?
Thị nữ kia quở trách.
- Được rồi, ngươi lui ra đi! Việc này dừng ở đây, không được lộ ra ngoài!
Ma Tôn phất phất tay.
- Vâng!
Thị nữ kia cung kính lui xuống.
Đợi thị nữ rời đi, Ma Tôn thả bút lông xuống, một mình dựa vào bảo tọa, trầm ngâm một lúc lâu.
- Ai ~~~~~!
Cuối cùng, Ma Tôn thở dài, lần nữa cầm bút lông lên phê duyệt tình báo!
Trên Chướng Hải.
Vương Khả dẫn theo Đồng An An lên thuyền rời đi.
- Vương, Vương Khả, lúc trước, lúc trước... !
Đồng An An khó mở lời.
- Gọi Vương Khả cái gì? Phải gọi đà chủ, hoặc ông chủ! Biết chưa? Ta bỏ ra bao nhiêu thứ mới bảo vệ được ngươi! Ngươi biết ta đập bao nhiêu trên người ngươi không? Vất vả lắm Ma Tôn mới không truy cứu, ta phải nói bao nhiêu lời hay trước mặt Thánh Tử thì hắn mới không truy cứu ngươi! Còn có lão đại sau lựng Thánh Tử nữa, ta còn phải đi giải thích với hắn, mẹ nó, nếu ngươi dám phản bội ta, ta sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vâng, sẽ không, sẽ không!
Đồng An An lập tức cười khổ nói.
Mặc dù hắn bị Vương Khả lừa thảm nhiều lần như vậy, nhưng trong giây phút sống chết, may mắn có Vương Khả! Lần này, dù bốn đường chủ cũng không cứu nổi hắn, nhưng Vương Khả lại bảo vệ được hắn! Trong lòng Đồng An An rất cảm động.
- Không thì tốt, lần này ngươi đi cao ốc Thần Vương với ta, giúp ta xử lý chuyện ở đó! Ngươi giúp ta tìm thêm mấy ma đầu…, không, tìm giúp ta mấy phú hào ma giáo mua sản phẩm của ta, để cho ta có cảm giác cân bằng lại!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vâng! Nhưng cái bảo hiểm kia của đà chủ, ta thấy đệ tử ma giáo không ngốc, không dễ lừa gạt như vậy đâu?
Đồng An An cười khổ nói.
- Lừa gạt? Lừa gạt cái gì? Chúng ta là công ty chính quy, bán ra sản phẩm chính quy! Cái gì gọi là lừa gạt?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ách?
- Xem ra ngươi còn chưa đồng ý với văn hóa xí nghiệp công ty Thần Vương, đợi vài bữa nữa ta sẽ tẩy não cho ngươi, không, sẽ huấn luyện cho ngươi, ngươi học cho kỹ! Ta xem trọng ngươi!
Vương Khả trầm giọng nói.
Đồng An An trừng to mắt, tẩy não cho ta? Ta đã nghe được rồi, ngươi tưởng ngươi sửa từ thì ta sẽ ngây ngốc sao?
- Đợi công ty Thần Vương khai trương, Ma Tôn và mấy vị đường chủ sẽ tham gia cắt băng, đến lúc đó ngươi phải xử lý mọi chuyện ổn thỏa, đừng xảy ra vấn đề!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Cái gì? Ma Tôn và mấy vị đường chủ đến cắt băng? Bọn họ có bệnh…!
Đồng An An nói được một nửa, cương cứng ở đó.
Bởi vì, Vương Khả đen mặt, đánh một cái lên đầu hắn.
- Cốc!
- Mẹ nó, có lời gì, ngươi không biết tự nói trong lòng sao? Ngươi dám mắng Ma Tôn, Đường chủ có bệnh? Ngươi tự tìm đường chết? Ngươi tìm đường đường chết cũng đừng liên lụy đến ta!
Vương Khả trợn mắt nói.
Đồng An An lúng túng, đúng thật là do hắn sơ sót. Ở đây có tai vách mạch rừng, mình nói vậy thì chết chắc?
Bên trong một gian đại điện!
Sắc mặt của Mạc Tam Sơn trông thật khó coi, nhìn vào thuộc hạ:
- Ngươi lặp lại lần nữa!
- Khởi bẩm điện chủ, Ma giáo hiện giờ truyền đến tin tức, Ma Tôn tái hiện, định nhiếp Càn Khôn! Nội loạn Ma giáo được giải trừ! Hơn nữa, Ma Tôn hạ lệnh, lùng bắt kẻ phản nghịch, hiện giờ Ma giáo sĩ khí như hồng!
Một thuộc hạ cung kính nói.
- Không phải chuyện này, là tin tức liên quan đến ta trong mười tin tức ngươi mang về!
Sắc mặt Mạc Tam Sơn khó coi nói.
- Dạ, trưởng lão Kim Ô Tông, Điền Chân! Ban bố tin tức, bởi vì tư tâm của Mạc điện chủ người, làm cho vây công Ma Long Đảo tổn thất thảm thiết! Làm cho Triệu tông chủ chính đạo Nguyên Anh Cảnh vẫn lạc, làm cho hai trăm Kim Đan Cảnh chết thảm ở Ma Long Đảo! Còn nói, người phải chịu toàn bộ trách nhiệm!
Thuộc hạ kia cung kính nói.
- Thối lắm!
Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.
- Điện chủ, Điền Chân kia ở Kim Ô Tông kia, giống với người, phụ trách công tác tình báo của một tông! Hắn có kênh tuyên bố tin tức của chính mình! Chúng ta không ngăn chặn được miệng lưỡi của bọn họ!
Thuộc hạ kia cung kính nói.
- Mẹ nó, hiện tại tổn thất thảm trọng, muốn tìm người gánh vác hết sao? Điền Chân, ngươi đổ toàn bộ tội trạng lên đầu ta sao? Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao?
Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.
Tuy lần này thật là tư tâm mình quấy phá, nhưng mình mới gia nhập đội ngũ, tuy ta cùng các ngươi cùng đi Ma Long Đảo, nhưng ta cũng không nói nhất định sẽ phối hợp các ngươi a. Các ngươi giết Sắc Dục Thiên, ta giết Thánh Tử! Mỗi người đều có chuyện riêng a! Con mẹ nó, các ngươi không giết được Sắc Dục Thiên, lại đổ lên đầu ta? Các ngươi vô năng, liên quan gì đến ta?
- Điện chủ, hiện tại làm sao bây giờ?
Thuộc hạ kia lo lắng nói.
- Hừ, Điền Chân? Người này phụ trách công tác tình báo của Kim Ô Tông? Ngươi cho là ngươi có thể lấy thúng úp voi sao?