- Những đệ tử chính đạo đã chết chắc chắn không phải phản đồ, chỉ còn trưởng lão Điền Chân và Mạc Tam Sơn?
Một đệ tử chính đạo ngạc nhiên nói.
- Là Mạc Tam Sơn, là Mạc Tam Sơn, nếu không phải bỗng nhiên hắn rời đi, ba Nguyên Anh Cảnh còn không giết được Sắc Dục Thiên? Sao tông chủ ta lại chết được?
Trên mặt Triệu Tứ hiện lên sự hung ác.
- Mạc Tam Sơn?
Sắc mặt mọi người thay đổi.
- Ta nhớ ra rồi, lúc trước chúng ta không dẫn Mạc Tam Sơn theo, là giữa đường hắn gia nhập chúng ta!
Một người nữa nói.
- Mạc Tam Sơn? Nếu không phải vì hắn, sao chúng ta lại thê thảm thế này?
Một người khác nói.
Trong chốc lát, tất cả đều chĩa đầu mâu về phía Mạc Tam Sơn.
Vương Khả cảm thấy vẫn chưa đủ, mở miệng nói.
- Mạc Tam Sơn nói hắn đi giết Thánh Tử, giết giáo chủ mới, đúng là lấy lý do hoàn mỹ!
- Đánh rắm, rõ ràng Thánh Tử chỉ là một khôi lỗi! Chẳng lẽ chúng ta không nhìn ra được sao?
Triệu Tứ căm hận nói.
- Ách! Tình huống thế nào thì mọi người tự nhận xét, cũng đừng nói ta nói! Ta không nói gì cả! Là do các ngươi đoán được! Vương Khả giang hai tay ra.
Nói là do bọn họ đoán được, hắn không nhiều lời ! Như vậy là tốt nhất, chuyện ta ở Ma Giáo, chắc chắn con hàng Mạc Tam Sơn sẽ nói xấu ta trước mặt sư tôn! Ta đi trước hắn một bước, cho các ngươi bôi đen Mạc Tam Sơn, vậy thì sư tôn sẽ không tin tưởng hắn.
- Vương huynh đệ, tạ ơn! Chúng ta biết phải làm thế nào
Mọi người dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Vương Khả.
- Được rồi, các vị, ta phải quay về, sau này chúng ta sẽ gặp lại!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Vương huynh đệ giữ gìn sức khỏe!
Mọi người cảm kích nói.
Vương Khả nhảy lên một thuyền nhỏ phía sau, quay đầu về.
Trên thuyền lớn, đám đệ tử chính đạo đưa mắt tiễn Vương Khả đi, trong mắt là sự biết ơn! Lần này bị bắt lại, mọi người chỉ bị rút máu, cũng là may mắn trong bất hạnh, may mà có Vương huynh đệ!
- Trước kia ta nghe Triệu Tứ huynh đệ nói Vương huynh đệ trà trộn vào ma giáo, ta chỉ cười xem hắn! Bây giờ mới biết được lúc đó ta nông cạn thế nào!
- Đúng vậy, Vương huynh đệ vì chính đạo mà không quan tâm đến sự sống chết của mình, ở ma giáo như xiếc đi trên dây, nay mai lo lắng cứu chúng ta ra ngoài, là phúc của chính đạo ta!
- Nếu sau này ai dám vu khống Vương huynh đệ, ta là người đầu tiên liều mạng với hắn.
- Tính thêm ta!
- Tính thêm ta!
...
...
...
Cả đám đệ tử chính đạo được cứu rất cảm động trước tình cảm sâu đậm mà cao thượng của Vương Khả.
Vương Khả khẽ hát, chèo thuyền quay về đảo Ma Long!
- Là hắn, là hắn, thúc tổ, hắn là đệ tử chính đạo, ta nghe được hết mọi chuyện rồi, Vương Khả thả đệ tử chính đạo đi! Còn muốn vu oan cho ta, còn nói cho ngươi cõng nồi!
Bỗng nhiên Chu Yếm lôi kéo Chu Hồng Y chỉ vào Vương Khả mắng chửi.
Sắc mặt Chu Hồng Y cổ quái nhìn Vương Khả.
Vương Khả nhìn Chu Yếm ở bên cạnh kích động, gật đầu với Chu Hồng Y rồi rời đi.
Chu Yếm trừng to mắt? Vương Khả làm gì vậy? Cứ thế mà đi?
- Vương Khả, chắc chắn ngươi phải chết! Ngươi còn dám đi?
Chu Yếm trừng mắt kêu lên.
- Được rồi, im miệng!
Chu Hồng Y trợn mắt nói.
- Thúc tổ, Vương Khả là phản đồ của ma giáo, hắn là đệ tử chính đạo, hắn thả đám chính đạo kia đi mất! Còn muốn vu oan cho ta, còn muốn cho ngươi gánh trách nhiệm!
Chu Yếm lo lắng kéo áo Chu Hồng Y, muốn hắn ra tay bắt Vương Khả lại.
Nhưng Chu Hồng Y chỉ trừng mắt nhìn Chu Yếm.
- Suốt ngày kêu gào, không yên tĩnh được một lúc.
Chu Hồng Y trợn mắt nói.
- A? Ta? Thúc tổ, sao ngươi lại mắng ta?
Chu Yếm trừng mắt kinh ngạc nói.
Ta đến đây báo tin, sao lại bị mắng?
- Nhớ kỹ, đám đệ tử chính đạo này là do ngươi không cẩn thận thả đi! Vì ngươi là cháu trai ta, nên ta che giấu giúp ngươi!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- A? Thúc tổ, vì sao ngươi lại làm vậy? Không phải ta đã nói rồi sao? Vương Khả có vấn đề!
Chu Yếm mờ mịt nói.
- Hắn không có vấn đề! Ngươi nhớ kỹ là được rồi! Người là do ngươi thả đi! Ngươi gây họa! Ta che giấu giúp ngươi!
- Vì sao? Vì sao chứ? Thúc tổ, Vương Khả muốn hại ta!
Chu Yếm tức điên.
Vì sao lại như vậy chứ? Mẹ nó, rõ ràng Vương Khả vu oan cho ta! Ta còn có cả chứng cơ, chỉ cần điều tra là ra ngay, vì sao thúc tổ bắt ta nhận tội? Ta vô tội mà!
- Nói nhảm nữa, ta quất chết ngươi!
Chu Hồng Y trợn mắt nói.
Chu Yếm.
-... !
Tam quan Chu Yếm vỡ nát! Cmn! Vì sao lại thế này?
Chu Hồng Y quay đầu đi. Để lại Chu Yếm hứng chịu sự phỉ nhổ từ bốn phương tám hướng.
Quả nhiên, những đệ tử ma giáo trên Đảo Ma Long bắt đầu chỉ trỏ Chu Yếm, dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn.
- Ta nói với ngươi rồi, Chu Yếm là chuyên gia gây họa, cách xa hắn ra.
- Đúng vậy, nghe nói hắn trông coi một đại lao, vậy mà thả chạy mất một đám đệ tử chính đạo!
- Ngươi không biết sao? Chu đường chủ có đứa cháu trai này đúng là đen tám đời! Suốt ngày chùi đít giúp hắn!
- Đúng vậy, Chu đường chủ giúp cho Chu Yếm thoát tội, nếu không, mười Chu Yếm cũng không đủ chết!
- Ngôi sao tai họa! Cách xa hắn một chút!
- Đúng là người chuyên gây họa!
...
...
...
Nghe đám người chỉ trỏ khắp nơi, Chu Yếm cảm giác cuộc sống này không còn gì để luyến tiếc nữa, mẹ nó, còn đau hơn việc Xà Vương dùng độc đâm vào hắn mười ngày mười đêm! Vì sao người bị thương luôn là ta? Ta trêu chọc ai?
Thủy Tinh Long Cung. Trong một gian thư phòng.
Ma Tôn đang nhìn tình báo từ khắp nơi đưa đến, trước mặt có một thị nữ bước đến.
- Sao vậy?
Ma Tôn hỏi mà không ngẩng đầu lên.
- Ma Tôn, nô tì điều tra được, những ngày Vương Khả ở đảo Ma Long toàn tìm nhân viên tạp vụ chơi mạt chược! Không chịu rời đi!
Thị nữ cung kính nói.
- A? Chơi mạt chược?
Ma Tôn vừa phê duyệt tình báo vừa trầm giọng nói.
- Vâng, nô tì đã tìm nhân viên tạp vụ kia hỏi thăm, trong lúc chơi, dù nói chuyện thiên nam địa bắc thế nào, đều vô tình hỏi một vấn đề, có thấy cô nương tên Long Ngọc không?
Thị nữ kia cung kính nói.
Ma Tôn dừng bút lại.
- Bọn họ nói như thế nào?