Hai đường chủ căng mặt, cuối cùng gật đầu, xem như đồng ý.
- Tạ ơn Ma Tôn và hai vị đường chủ nể mặt! Vì không làm lãng phí thời gian của mọi người, vậy thì nửa năm sau đi, lúc hành hình đám phản đạo, cũng là ngày khai trương cao ốc Thần Vương của ta!
Vương Khả kích động nói.
- Ừm!
Ma Tôn gật đầu một cái.
- Được!
Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm mặt đen xuống, vẻ mặt không tình nguyện.
Mẹ nó, vì sao chứ? Vì sao Ma Tôn lại đồng ý đi cắt băng cho công ty lừa đảo kia của ngươi?
Mười ngày trước, Ma Tôn xuất hiện, trảm sát Sắc Dục Thiên, Xà Vương sợ hãi quay đầu chạy. Nhưng lúc chạy trốn vẫn không quên đem theo Chu Yếm.
Dù sao cũng là do Chu Yếm nói với nó là Ma Tôn đã vẫn lạc!
Kết quả Ma Tôn vẫn còn sống, còn đại sát bốn phương! Mẹ nó, Xà Vương rất tức giận, nguy hiểm quá, suýt chút nữa bị Ma Tôn thấy mình, nếu Ma Tôn điều tra ra mục đích chuyến đi của mình đến đây thì mình xong đời chắc! Tất cả là do Chu Yếm!
Chu Yếm bị đưa ra Chướng Hải, sau đó bị Xà Vương hành hạ tra tấn, dù sao hắn cũng là cháu trai của Chu Hồng Y, nên Xà Vương không giết chết hắn, chỉ dùng độc rắn làm cho Chu Yếm nằm trên đá ngầm đau mười ngày mười đêm mà thôi.
- Xà Vương, tin tức Ma Tôn mất mạng không phải do ta tung ra, dựa vào đâu mà trừng phạt ra!
Chu Yếm đau đớn mười ngày mười đêm, bây giờ mới khôi phục lại.
Nhưng lúc này Xà Vương đã chạy mất tăm.
- Mẹ nó! Tất cả là do Vương Khả! Sao tên khốn này không bị đệ tử chính đạo chém chết đi!
Chu Yếm xoay đầu vặn cổ buồn bực nói.
Trong lúc Chu Yếm đang mạnh mẽ lên án Vương Khả mang đến tại nạn cho mình, bỗng nhiên ở nơi xa có một chiếc thuyền phá sương mù đi đến.
Chu Yếm biến sắc, nhanh chóng trốn sau đá ngầm.
Thuyền lớn nhanh chóng đi đến cách Chu Yếm không xa. Chu Yếm nhìn thấy rõ người trên thuyền, biến sắc.
- Vương Khả? Hắn, hắn…!
Chu Yếm mở to hai mắt nhìn.
Hắn nhìn thấy Vương Khả đứng trên thuyền lớn, còn có năm mươi đệ tử chính đạo bị thương nặng.
- Triệu Tứ huynh đệ, không ngờ rằng ngươi cũng tham gia lần vây quét đảo Ma Long! Thật có lỗi, tại hạ thực lực nông cạn, nhìn thấy tông chủ Tướng Tốn Tông vẫn lạc mà không làm được gì! Ngay cả khi quần ma ăn đệ tử chính đạo ta cũng không làm gì được, ta chỉ hận bản thân mình không có thực lực, đành vụng trộm cứu mọi người ra mà thôi!
Vương Khả thống khổ nói.
- Vương huynh đệ, ngươi không cần tự trách, ngươi có thể cứu được chúng ta ra, ta đã cảm kích vạn phần!
- Đúng vậy, Vương huynh đệ, trước kia Triệu Tứ nhắc đến ngươi, ta còn xem thường, bây giờ mới biết ngươi lăn lộn ở ma giáo khó khăn thế nào!
- Nếu không nhờ Vương huynh đệ, lần này chúng ta bị ăn hết rồi!
- Vương huynh đệ, ngươi làm sao bây giờ? Ngươi thả chúng ta, sẽ bị người khác nghi ngờ mất.
...
...
...
Một đám người cảm kích.
- Không sao, ta sẽ nghĩ cách lừa dối cho qua, mọi người không cần lo lắng.
Vương Khả an ủi mọi người.
- Như vậy sao được? Nếu chúng ta trốn mất, Vương huynh đệ có nguy hiểm đến tính mạng thì làm sao? Nếu ngươi không nói ra cách, chúng ta sẽ không cho ngươi quay về.
Một đệ tử chính đạo kích động nói.
- Được, ta nói, ta ở ma giáo là đà chủ Thần Long, có một môn đồ là Chu Yếm! Các ngươi biết hắn chứ? Vậy các ngươi có biết vì sao lúc đầu ta thu hắn làm môn đồ không?
Vương Khả nhìn về phía mọi người.
- Chẳng lẽ... !
- Không sai, ta chuẩn bị cho Chu Yếm gánh tội thay! Ta sẽ đẩy mọi trách nhiệm lên người hắn, ta không sao, các ngươi yên tâm! Hắn là cháu trai của Chu Hồng Y, Chu Hồng Y muốn bảo vệ hắn sẽ cố gắng che giấu chuyện này!
Vương Khả giải thích.
- Ồ! Hóa ra là vậy, may mắn Vương huynh đệ suy tính sâu xa, khó trách chúng ta thăm dò được tin tức ngươi thu Chu Yếm làm môn đồ! Hóa ra là để yểm hộ cứu đệ tử chính đạo!
Một đệ tử chính đạo kinh ngạc nói.
- Cách này của Vương huynh đệ rất tốt! Vậy thì ta yên tâm rồi!
Một đám chính đạo đệ tử lập tức thở dài một hơi.
Thuyền lớn xẹt qua bãi đá ngầm, Chu Yếm phía sau tảng đá lớn nhìn thấy thuyền đi xa, hắn tức điên bò ra.
- Vương Khả, tên hỗn đản này, ta biết ngay ngươi không có ý tốt gì! Còn muốn vu oan cho ta? Ta sẽ đi bẩm báo với thúc tổ, bắt ngươi về hỏi tội! Làm cho ngươi biết được thế nào là vĩnh viễn không có ngày vươn mình!
Chu Yếm hầm hừ nói.
Chướng Hải, trên một chiếc thuyền lớn!
- Các vị, mọi người đi theo bản đồ hàng hải này, có lẽ mấy ngày nữa sẽ đến đất liền, ta phải quay về, nếu không sẽ làm đệ tử ma giáo nghi ngờ!
Vương Khả thi lễ với mọi người.
- Vương huynh đệ, lần này không biết phải cảm ơn ngươi thế nào!
Mũi của Triệu Tứ trở nên chua xót.
- Triệu Tứ huynh đệ, giữa chúng ta không cần nói những lời này, tông chủ của ngươi vẫn lạc, mong huynh đệ bớt đau buồn! Lần này chính đạo tổn thất nặng nề rồi!
Vương Khả khẽ thở dài.
- Vì sao như vậy chứ? Vương huynh đệ, ngươi trà trộn vào ma giáo lâu rồi, có lẽ biết được gì đó! Vì sao lại như thế chứ? Sư thúc của ta, sư huynh ta đều chết hết, ta quay về phải ăn nói với sư tôn thế nào đây!
Một đệ tử chính đạo bi thương nói.
- Đáng lẽ ta không nên nói chuyện này ra, nhưng ta nhịn không được, dù sau này sẽ bị nhiều người công kích, nhưng cũng hi vọng giúp được mọi người.
Vương Khả nói.
- Sao?
Đám người nhìn về phía Vương Khả.
- Vừa rồi ta nghe được mục đích của lần này mọi người đến đây, cũng nhìn thấy tận mắt! Ba Nguyên Anh Cảnh, 200 cường giả Kim Đan Cảnh, đây là đội ngũ mạnh đến mức nào? Trưởng lão Điền Chân của Kim Ô Tông nói không sai, trong ma giáo có nội loạn, Tử Bất Phàm và Chu Hồng Y không hề ra tay. Kẻ địch của mọi người chỉ có mình Sắc Dục Thiên! Nhưng vì sao lại thất bại thảm hại? Chỉ sợ nguyên nhân không chỉ vì Sắc Dục Thiên quá mạnh!
Vương Khả nói.
- Vương huynh đệ, ngươi nói là có phản đồ? Có người hợp tác với Sắc Dục Thiên?
Triệu Tứ trừng mắt.
Vương Khả khẽ cười khổ.
- Ngoài lý do này ra thì có khả năng khác sao? Ta koong nói rõ người nào, các ngươi tự suy nghĩ đi!