Mà hành vi quỷ dị của Mạc Tam Sơn cũng làm Vương Khả khó hiểu.
- Con hàng Mạc Tam Sơn không hổ danh là lão âm hàng! Mẹ nó, ba người các ngươi đối chiến Sắc Dục Thiên mới có lực lượng ngang nhau, bỗng nhiên ngươi chạy đi giết Thánh Tử? Ngươi nghĩ cái gì vậy? Hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của đồng đội! Hơn nữa, nhìn dáng vẻ kia của hắn, có lẽ mục đích chuyến đi đến đây là vì Thánh Tử? Hắn làm như vậy làm gì? Mặc dù Thánh Tử bị tôn sùng làm giáo chủ, nhưng chỉ là một con rối thôi! Ngươi giết chết Thánh Tử, Sắc Dục Thiên lại tìm người khác thay thế rồi? Ngươi thà hi sinh đồng đội cũng muốn Thánh tử phải chết? Vì sao chứ?
Vương Khả suy nghĩ.
Chỉ trong thời gian ngắn, đại chiến đã kết thúc, đội ngũ chính đạo, ngoài Mạc Tam Sơn và Điền Chân bỏ trổn a, những đệ tử còn lại toàn quân bị diệt.
Giờ phút này, bỗng nhiên Sắc Dục Thiên đánh nhau với Tử Bất Phàm.
Vương Khả nhìn mà không hiểu được.
- Vừa rồi? Mạc Tam Sơn là vô ý bán rẻ Tử Bất Phàm, hay là cố ý bán rẻ Tử Bất Phàm? Mẹ nó, ta còn tưởng là Tử Bất Phàm và Sắc Dục Thiên là đồng bọn của nhau, ai ngờ nàng ta lại mượn đao giết người? Đúng là điệp trong điệp!
Vương Khả kinh ngạc nói.
Mặc dù ngạc nhiên, nhưng hắn không có ý muốn ra tay.
Quan trọng hơn, đây là cuộc chiến giữa đường chủ, hắn không thể chen tay vào được.
- Oanh ~~~~~~~~~!
Huyết Long từ trên trời giáng xuống, va chạm với hai chưởng của Tử Bất Phàm, lực trùng kích mạnh mẽ làm cho phiến đá dưới chân Tử Bất Phàm bị rạn nứt ra vô số đường.
- Tử Bất Phàm, ta tự hỏi ta đối xử với ngươi không tệ! Ngươi muốn mê tâm Chu Hồng Y, ta cũng tự mình giúp đỡ ngươi! Hừ, vậy mà ngươi lại tìm đệ tử chính đạo đến giết ta? Ngươi muốn báo thù cho Ma Tôn? Không, ngươi không ngu như vậy? Ngươi cũng muốn Thái m Quyền Trượng? Đúng hay không! Ngươi muốn cướp thành quả cuối cùng của ta!
Sắc Dục Thiên dữ tợn nói.
Tử Bất Phàm đánh với Huyết Long, phẫn hận nói.
- Sắc Dục Thiên, dựa vào đâu ngươi nói là do ta làm?
- Đến lúc này rồi, ngươi chối có tác dụng gì không? Vốn dĩ ta còn muốn cho ngươi tiếp tục làm đường chủ, cho ngươi một cơ hội đi theo ta, hừ, nếu ngươi không biết sống chết, dám tính toán ta? Vậy thì đừng trách ta vô tình, chết đi!
Sắc Dục Thiên quát lạnh một tiếng.
- Graoo ~~~~~~~~~~~!
Bỗng nhiên Huyết Long gầm lên một tiếng, bộc phát vô số ánh sáng đỏ, trong nháy mắt đánh lên người Tử Bất Phàm.
- Phốc!
Tử Bất Phàm bị xung kích làm cho phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc Dục Thiên không dừng tay, tiếp tục đánh ra một chưởng.
- Đại Uy Thiên Long!
Sắc Dục Thiên hung mãnh kêu to.
Chính là một chưởng này đã đánh nát đầu Nguyên Anh Cảnh Triệu tông chủ, mà bây giờ Tử Bất Phàm đã bị thương, còn bị Huyết Long áp chế, sao đỡ nổi, nàng sắp chết trong tay Sắc Dục Thiên
- Oanh!
Bỗng nhiên một luồng ánh sáng đỏ chiếu sáng khắp nơi, một bàn tay ngăn trước mặt Tử Bất Phàm. Lực lượng dư ra hình thành một cơn gió lớn, quét sạch quảng trường. Trong bụi mù, khó khăn lắm mới ngăn được một chưởng trí mạng của Sắc Dục Thiên.
- Chu Hồng Y?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Bỗng nhiên Chu Hồng Y giúp Tử Bất Phàm đỡ được một chưởng.
- Hồng Y, ngươi... !
Tử Bất Phàm cũng không thể tin nổi nhìn về phía Chu Hồng Y.
Không phải Chu Hồng Y hận chết mình sao? Vì sao, vì sao hắn lại đứng chắn trước mặt mình?
- Chu Hồng Y? A, ngươi lại thương tiếc cho Tử Bất Phàm? A, ha ha ha, buồn cười a! Mê tâm thuật không có tác dụng với ngươi, nhưng lúc ta giết Tử Bất Phàm, ngươi lại ra tay giúp nàng? Nhưng ngươi không cứu nổi Tử Bất Phàm đâu! Đại Uy Thiên Long!
Sắc Dục Thiên kêu to một tiếng.
Vừa gào to, hai chưởng của hắn đánh về phía Chu Hồng Y.
- Mở!
Chu Hồng Y cũng giơ hai tay lên nghênh đón.
- Oanh!
Chu Hồng Y và Sắc Dục Thiên đối chưởng, đất đá dưới chân hai người bị dư ba nổ bay, Vương Khả trốn sau kết giới của Thánh Tử mới an toàn.
- Phốc!
Chu Hồng Y phun ra một ngụm máu tươi.
- Hồng Y, ngươi có thương tích trong người, ngươi đừng liều mạng với hắn!
Tử Bất Phàm lo lắng nói.
- Tự lo cho bản thân mình đi, hừ, Phi Long Tại Thiên! Nổ!
Sắc Dục Thiên dữ tợn quát.
Nhìn lại, bỗng nhiên Huyết Long há miệng rộng, phun ra một quả cầu kim quang bay thẳng đến chỗ Tử Bất Phàm.
- Cẩn thận!
Chu Hồng Y cả kinh kêu lên.
- Oanh!
Chu Hồng Y rút lui lực, ngay khi rút lui, hai chưởng của Sắc Dục Thiên đánh lên lưng Chu Hồng Y, trong nháy mắt, nổ tung lên.
- Phốc!
Chu Hồng Y phun ra một ngụm máu tươi, lại ôm Tử Bất Phàm. Mà lúc này, quả cầu năng lượng Huyết Long phun ra cũng đánh đến chỗ Tử Bất Phàm và Chu Hồng Y.
- Oanh ~~~~~~~~~~~~~~~~!
Quả cầu kim quang nổ tung, uy lực ngập trời, nổ ra một cái hố to ngay giữa quảng trường.
- A!
Vương Khả ôm Thánh Tử trốn trong kết giới mới miễn cưỡng bảo vệ được mình. Kết giới quanh người Thánh Tử tạo ra vô số xương cốt, bảo vệ Thánh Tử chặt chẽ.
Vụ nổ to lớn kia làm một số tà ma ở gần cũng bị nổ cho thê thảm.
Huyết long phun ra kim quang, giống như bị hao tổn quá nhiều, nó bay về sau lưng Sắc Dục Thiên. Sắc Dục Thiên lạnh lùng nhìn về phía trung tâm vụ nổ.
Chu Hồng Y tràn đầy sát khí, ôm Tử Bất Phàm bị thương nặng, hóa ra, Chu Hồng Y muốn bảo vệ Tử Bất Phàm, muốn một mình đón đỡ vụ nổ! Nhưng trong nháy mắt đó, Tử Bất Phàm đã nhìn ra ý nghĩ của Chu Hồng Y, mũi nàng chua chua, trong mắt bốc lên hơi nước, nàng giãy dụa, dùng cơ thể mình che chở Chu Hồng Y.
Sau vụ nổ, Tử Bất Phàm đứng mũi chịu sào, bị thương suy yếu, mà Chu Hồng Y không sao, ôm được Tử Bất Phàm đang đau đớn.
- Sắc Dục Thiên, ngươi muốn chết!
Chu Hồng Y gầm to.
- Chu Hồng Y, ngươi mới là người muốn chết, ngươi muốn ta giết Nhiếp Thanh Thanh sao?
Sắc Dục Thiên lạnh giọng nói.
Chu Hồng Y ôm Tử Bất Phàm, trên mặt hiện lên sự thống khổ, dừng lại.
Chu Hồng Y cúi đầu nhìn về phía Tử Bất Phàm, trên mặt hiện lên sự sốt ruột và tức giận, đồng thời, hắn truyền chân nguyên vào trong cơ thể Tử Bất Phàm, chữa thương giúp nàng.
- Ngươi còn cười? Nguyên Anh của ngươi đã bị thương, ngươi sắp chết rồi mà còn cười?
Chu Hồng Y buồn bực gào thét với Tử Bất Phàm.