- Ba người phi hành không cần phi kiếm là Nguyên Anh Cảnh sao? Sắc Dục Thiên mạnh như vậy? Một chọi ba?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Huyết Long gào thét, trên bầu trời chiến đấu nhanh chóng biến thành Nguyên Anh đánh Nguyên Anh, Kim Đan đánh Kim Đan!
Trong chốc lát, chiến đấu cực kỳ thảm thiết, liên tục có người từ trên kia rơi xuống, nát bét thành vũng máu.
Sắc Dục Thiên rất hung hãn. Một đánh ba mà cũng không rơi vào thế yếu.
Mạc Tam Sơn, Điền Chân, Triệu tông chủ chiến đấu cũng cực kỳ kịch liệt, nhưng Mạc Tam Sơn đánh được một lúc thì liên tục nhìn xuống bên dưới.
Ngay khi Huyết Long phóng đến chỗ Điền Chân, Sắc Dục Thiên phóng đến chỗ Triệu tông chủ, bỗng nhiên trong mắt Mạc Tam Sơn hiện lên sự hung ác.
- Hô!
Mạc Tam Sơn rời khỏi chiến trường, đi thẳng đến chỗ Vương Khả.
- Mạc Tam Sơn, ngươi làm gì?
Điền Chân cả kinh kêu lên.
Ba Nguyên Anh Cảnh quyết đấu Săc Dục Thiên mới có lực lượng ngang bằng, bây giờ ngươi tự ý rời khỏi vị trí? Ngươi làm gì vậy? Chạy xuống đánh hai đường chủ kia sao? Ngươi điên rồi! Bọn họ đã không nhúng tay vào rồi ngươi còn trêu chọc bọn họ làm gì?
Mạc Tam Sơn giống như ngôi sao phóng xuống bên dưới.
- Cmn, Mạc Tam Sơn, ngươi làm gì?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Mạc Tam Sơn đánh về phía mình? Hắn muốn giết mình? Không đến mức đó chứ?
Mạc Tam Sơn nhanh như thiểm điện, chém một kiếm xuống.
Mạc Tam Sơn nhanh như thiểm điện, chém một kiếm xuống.
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm của Mạc Tam Sơn bị ngăn lại.
- Mạc Tam Sơn, ngươi muốn giết Thánh Tử?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Kiếm của Mạc Tam Sơn không đâm về phía Vương Khả, mà chém về kết giới bên ngoài Thánh Tử.
Lúc đầu cho rằng một kiếm là thành công ngay, không ngờ lại bị kết giới chặn lại.
- Sao lại thế này? Ta tính toán rất kỹ rồi, vì sao Thánh Tử lại có kết giới bảo vệ?
Mạc Tam Sơn không thể tin được kêu lên.
Bỗng nhiên hắn thấy chiếc răng trong tay Thánh Tử, chính là chiếc răng kia tạo ra kết giới bảo vệ Thánh Tử.
Chiếc răng này? Mạc Tam Sơn nhớ ra rồi, lúc trước Vương Khả đưa cho Ma Tôn nhìn!
- Vương Khả, ngươi lại phá hỏng chuyện tốt của ta!
Mạc Tam Sơn lập tức tức giận trừng mắt nhìn về phía Vương Khả!
- Oanh!
Ngay lúc này, Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y đồng thời ra tay, mỗi người đánh một chưởng cho Mạc Tam Sơn bay ngược, bảo vệ trước mặt Thánh Tử.
Mặc dù hai người không tham gia vây giết Sắc Dục Thiên, nhưng nếu các ngươi muốn giết Thánh Tử, vậy thì không được.
Mạc Tam Sơn bị đánh lui, bỗng nhiên hắn nghe được một tiếng hét thảm trên bầu trời.
- A ~~~~~~~~~~~~~!
- Triệu tông chủ!
Điền Chân kinh hãi kêu lên.
Trên bầu trời, Triệu tông chủ bị Sắc Dục Thiên dùng một chưởng đánh nát đầu, một cái Nguyên Anh cảnh, cứ như vậy mà chết đi!
- Triệu tông chủ!
Một đám đệ tử chính đạo kêu thảm.
- Bây giờ đến lượt ngươi!
Sắc mặt Sắc Dục Thiên âm lãnh, bỗng nhiên nhào về phía Điền Chân.
- Mạc Tam Sơn, tên khốn nhà ngươi!
Điền Chân cả kinh kêu lên.
Huyết Long và Sắc Dục Thiên đồng thời ra tay, trong nháy mắt đánh lên Điền Chân.
- Oanh!
Trường đao của trưởng lão Điền Chân vỡ nát, hai chưởng của Sắc Dục Thiên cũng đập vào lồng ngực của hắn.
- Đại Uy Thiên Long!
Sắc Dục Thiên kêu to một tiếng.
- Oanh ~~~~~~~~!
Lồng ngực Điền Chân nổ tung, máu tươi bắn ra bốn phía.
- Không! Sắc Dục Thiên mạnh mẽ vượt qua tính toán chúng ta, nhanh bỏ đi!
Điền Chân kêu thảm một tiếng, dù cho lồng ngực nổ tung, cũng không hề do dự quay đầu chui vào trong mây biến mất.
Bỗng nhiên Sắc Dục Thiên đánh về phía Mạc Tam Sơn.
- Oanh!
Hai người đánh nhau.
- Sắc Dục Thiên, hôm nay ma giáo ngươi mượn đao giết người, ngày sau, chính đạo ta sẽ chém tà ma như ngươi, ngươi chờ đó!
Mạc Tam Sơn hét to một tiếng.
Trong tiếng nổ lớn, Mạc Tam Sơn bị Sắc Dục Thiên đánh vào mây mù, biến mất.
Nếu một Nguyên Anh Cảnh muốn chạy trốn, chưa chắc Sắc Dục Thiên đã đuổi kịp. Hơn nữa, trong Chướng Hải có sương mù dày đặc, càng khó đuổi theo hơn. Trên Đảo Ma Long còn có chuyện lớn, Sắc Dục Thiên chỉ có thể để mặc Mạc Tam Sơn, Điền Chân chạy trốn.
- Phá hỏng chuyện của ta còn muốn trốn? Tất cả phải ở lại! Huyết chưởng!
Sắc Dục Thiên hét to!
- Ầm ầm!
Sắc Dục Thiên đánh ra vô số huyết chưởng, ầm vang đánh về phía một đám Kim Đan Cảnh chính đạo.
- A!
Tất cả cường giả Kim Đan Cảnh chính đạo bị đánh rớt xuống dưới, trong nháy mắt, một đám tà ma giết đến, bắt toàn bộ đám đệ tử bị thương lại.
- Bành!
Sắc Dục Thiên dậm chân trở lại quảng trường, lạnh lùng nhìn về phía đệ tử chính đạo bị bắt lại.
- Một đám ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình, cũng dám múa rìu qua mắt thợ!
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
- Đường chủ thần uy!
Một đám thuộc hạ Sát Dục Thiên hét lên.
Nhưng sát khí trên người Sắc Dục Thiên không hề biến mất, bỗng nhiên hắn nhìn về phía Tử Bất Phàm.
Tử Bất Phàm ngồi trên bảo tọa, bỗng nhiên con ngươi nàng co rụt lại.
- Sắc Dục Thiên, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
- Tử Bất Phàm? A, ha ha, hôm nay là ngày Thánh Tử đăng cơ, chính là ngươi đã thông báo chính đạo phải không?
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
- Dựa vào đâu mà ngươi nói ta tiết lộ tin tức? Ta không ra tay giúp ngươi thì ngươi đổ lỗi cho ta?
Sắc mặt Tử Bất Phàm thay đổi.
- Hừ! Vừa rồi Mạc Tam Sơn đã nói, ngươi không nghe thấy sao? Ma giáo mượn đao giết người? Đó không phải là ngươi sao? Hừ, người của ta không được phép rời khỏi đảo, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi mới đi thông báo cho chính đạo được! Ha ha ha, ngươi và chính đạo hợp tác giết ta? Học theo cách giết Ma Tôn? Đúng là không biết trời cao đất rộng là gì? Ta muốn ngươi trả giá đắt!
Sắc Dục Thiên trừng mắt lên.
Vừa trừng mắt, hắn vung tay lên, Huyết Long trên bầu trời rít gào đánh xuống, đánh thẳng về phía Tử Bất Phàm!
Vương Khả ngồi trên bảo tọa giáo chủ, đưa mắt nhìn lên tình cảnh thay đổi liên tục.
- Sắc Dục Thiên này quá kinh khủng? Thực lực mạnh mẽ như vậy? Một chọi ba Nguyên Anh Cảnh cũng không hề sợ hãi? Đánh cho Nguyên Anh Cảnh Triệu tông chủ vỡ đầu? Mẹ nó, đó là Nguyên Anh Cảnh đấy! Chết nhanh thế?
Vương Khả hít một ngụm khí lạnh.
Sắc Dục Thiên cường đại vượt qua dự tính của Vương Khả.