Bất Diệt Thần Vương

Chương 460: Báo thù?




Tử Bất Phàm yếu đuối nằm trong ngực Chu Hồng Y, mặc dù còn nôn ra máu, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.

- Ta, khụ khụ, ta, ta hiểu rõ lòng mình! Khụ khụ!"

Tử Bất Phàm vừa thổ huyết vừa cười, làm cho Chu Hồng Y tức giận.

- Còn có ai? Còn có ai muốn tạo phản?

Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.

Nhưng, giờ phút này Chu Hồng Y sợ ném chuột vỡ bình, chỉ là dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía Sắc Dục Thiên, nhưng không ra tay.

- Sắc Dục Thiên, ngươi giết tông chủ chúng ta, một ngày nào đó, Tướng Thốn Tông ta sẽ báo thù cho tông chủ!

Một đệ tử chính đạo bị bắt, căm hận nói.

- Hừ, báo thù? Ai đến đây giết được ta? Ta giết tông chủ các ngươi thì sao? Ngay cả các ngươi cũng phải chết! Nếu đã đến tham gia lễ lớn của ma giáo, vậy thì để chúng ta ăn mừng đi, người đâu, ăn toàn bộ đệ tử chính đạo bị bắt lại, không để sót tên nào, ăn hết!

Sắc Dục Thiên quát.

- Vâng!

Một đám tà ma hưng phấn rống to.

- A!

- A!

- A!...

Trong chớp mắt, bốn phía biến thành luyện ngục, quần ma cắn xé đệ tử chính đạo, muốn ăn hết chân nguyên bọn họ, giết chết bọn họ.

Nhìn đám tà ma ăn thịt người, hình ảnh hung tàn đến mức Vương Khả không đành lòng nhìn thẳng.

- Đúng là thật đáng ghét!

Sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi.

Hung tính trong người Sắc Dục Thiên bùng phát, hắn nhìn xung quanh, không có ai dám ngăn cản hắn nữa, cũng không cần kéo dài thời gian. Sắc Dục Thiên đánh ra một chưởng lên kết giới bên ngoài Thánh Tử.

- Đại Uy Thiên Long!

- Oanh ~~~~~~~~~~~!

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, lại nhìn thấy kết giới kia bị rạn nứt.

Răng này là do quái vật khô lâu ở Thiên Lang Tông cho, mặc dù là một pháp bảo khó lường, nhưng thực lực của Sắc Dục Thiên cũng rất cường đại, đánh một kích toàn lực vẫn bị bể nát.

Kết giới vỡ nát, đánh thức Thánh Tử.

Thánh Tử giật mình tỉnh lại.

- Tốt rồi, bây giờ dùng lệnh bài của bốn đường chủ mở Thủy Tinh Long Cung ra!

Sắc Dục Thiên lạnh lùng nhìn về phía Thánh Tử.

- Sắc Dục Thiên, ngươi, ngươi làm gì? Vừa rồi ta còn nghe giọng nói bên trong đó, đang nghe!

Thánh tử cả kinh kêu lên.

Sắc Dục Thiên bước lên cướp chiếc răng kia. Ném xuống đất.

- Crack!

Sắc Dục Thiên dẫm nát chiếc răng kia.

- Nghe lời, bây giờ mở Thủy Tinh Long Cung ra cho ta!

Sắc Dục Thiên hung ác nói.

Trong mắt Thánh Tử đỏ lên, cực kỳ uất ức.

Lúc này, Sắc Dục Thiên không muốn diễn kịch với Thánh Tử nữa, trực tiếp cứng rắn.

- Ô ô, Vương Khả, hắn ức hiếp ta!

Bỗng nhiên Thánh Tử khóc lóc chạy đến chỗ Vương Khả, trốn sau lưng hắn!

Vương Khả đen mặt. Mẹ nó, ta biết Sắc Dục Thiên ức hiếp ngươi, nhưng ngươi tìm ta tố cáo làm gì?

Bây giờ chỗ này, ai đánh được Sắc Dục Thiên?

Vừa rồi hắn không tùy ý thế này, còn có thể nói đạo lý, nhưng bây giờ đã hoàn toàn bạo phát.

Bây giờ Sắc Dục Thiên duy ngã độc tôn, muốn làm gì thì làm! Ngươi phối hợp một chút là được rồi! Tìm ta tố cáo làm gì? Có tác dụng gì không?

Quả nhiên, Sắc Dục Thiên hung tợn nhìn lại.

- Vương Khả? A, ha ha ha, suýt chút nữa quên mất ngươi, không phải ngươi muốn ta giết chết ngươi sao? Đến đây! Tự tìm cái chết, ta thanh toàn cho ngươi!

Sắc Dục Thiên dữ tợn nói.

Vương Khả.

-... !

- Sắc Dục Thiên, ngươi thật sự nghĩ là mọi thứ đều nằm trong bàn tay ngươi? Ngươi muốn ai chết thì người đó phải chết? Ngươi giết được ta sao?

Vương Khả trừng mắt quát.

Vương Khả muốn kích thích Sắc Dục Thiên, muốn hắn đánh một chưởng chết mình, nếu không Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm của hắn sẽ không phản kích, vậy thì ta sẽ xong đời!

- Ta không giết được ngươi? Ha ha, ha ha ha ha, tiểu tử, bây giờ trên đảo Ma Long này, ngoài Chu Hồng Y có thể đánh một trận với ta, còn những người khác, ta muốn hắn chết thì kẻ đó phải chết! Chu Hồng Y sợ ném chuột vỡ bình, lo lắng Nhiếp Thanh Thanh! Bây giờ hắn chẳng làm được gì, cũng không thể cứu ngươi được! Vương Khả, nếu ngươi muốn chết, ta tiễn ngươi một đoạn!

Sắc Dục Thiên bước từng bước một đi đến.

Cách đó không xa, sắc mặt Chu Hồng Y trở nên khó coi, quả nhiên đang lo lắng cho Nhiếp Thanh Thanh, không ra tay giúp đỡ.

Tất nhiên Vương Khả không sợ Sắc Dục Thiên đánh, chỉ sợ Sắc Dục Thiên không ra tay hết sức mà thôi! Nếu lần này Sắc Dục Thiên đánh hắn mà không dùng hết sức thì phải làm sao bây giờ? Không được, ta phải kích thích hắn nữa!

- Ngươi cho rằng ngươi khống chế Nhiếp Thanh Thanh? Thì có thể làm cho Chu Hồng Y sợ ném chuột vỡ bình? Không, ta nói cho ngươi biết, ta đã xúi giục Đồng An An, Đồng An An đang ở chung với Nhiếp Thanh Thanh, nếu ta đoán không sai, hắn sẽ nhanh chóng cứu được Nhiếp Thanh Thanh ra, lúc đó ngươi sẽ không còn nhược điểm để áp chế Chu Hồng Y nữa, tất cả kế hoạch của ngươi sẽ ngâm nước nóng! Ta muốn tất cả tính toán của ngươi thất bại trong gang tấc!

Vương Khả đe dọa nói.

- Cái gì?

Cách đó không xa, Chu Hồng Y sững sờ.

Tử Bất Phàm đang yếu ớt cũng trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi bốc phét vừa thôi? Không nói đến chuyện khác, Đồng An An đang bị nhốt, cứu Nhiếp Thanh Thanh được cái rắm, Đồng An An là người mà ngươi có thể xúi dục được sao? Ngươi khoác lác quá mức rồi đó!

Sắc Dục Thiên cũng biến sắc.

- Không có khả năng, Đồng An An không cứu nổi Nhiếp Thanh Thanh! Hắn còn chưa đủ tư cách đó! Còn ngươi? Muốn kéo dài thời gian sao? Nằm mơ! Bây giờ ta sẽ đánh chết ngươi bằng một chưởng.

- Ngươi đánh một chưởng mà không đánh chết được ta, ngươi là cháu trai của ta!

Vương Khả mắng thêm lần nữa.

Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm hoàn toàn không hiểu được mạch não của Vương Khả, hắn đang uy hiếp Sắc Dục Thiên hay là kích thích Sắc Dục Thiên vậy? Nếu ngươi uy hiếp hắn, làm cho hắn sợ không dám ném chuột vỡ bình, vì sao còn dùng thái độ này? Hơn nữa, những lời ngươi nói rõ ràng là bốc phét, ai mà tin?

Ngươi muốn kích thích hắn? Làm cho hắn đánh chết ngươi nhanh hơn? Không phải ngươi tham sống sợ chết sao? Ngươi đang làm gì vậy?

Sắc Dục Thiên bị Vương Khả làm cho tức điên, hắn cũng quyết tâm muốn dùng một chưởng đánh chết tên Vương Khả bệnh tâm thần này.

Ngay khi Sắc Dục Thiên muốn ra tay.

- Oanh!

Trong sơn cốc Vạn Huyết Trì bỗng nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên.