Mạc Tam Sơn cười to nói.
- Ừ!
Lúc này sắc mặt Điền Chân mới dịu lại.
- Mạc Tam Sơn, ta nghe nói, bây giờ cả đệ tử chính đạo và ma đạo đang tìm kiếm Vương Khả của Thiên Lang Tông ngươi?
Triệu tông chủ Nguyên Anh Cảnh hỏi.
- Hắn sao? Một Tiên Thiên Cảnh không có phép tắc mà thôi, nhắc đến hắn làm gì?
Mạc Tam Sơn khó chịu nói.
- Sao mà không có phép tắc? Triệu Tứ của Tướng Thốn Tông ta cực kỳ tôn sùng hắn! Nói là Vương Khả đã cứu hắn một mạng, nên lúc trước còn dẫn theo vô số đệ tử Tướng Thốn Tông đi tìm Vương Khả.
Triệu tông chủ kia trầm giọng nói.
- Vương Khả chính là một tên lừa đảo! Tìm hắn làm gì? Triệu tông chủ, lúc nào về ngươi phải quản giáo đệ tử Tướng Thốn Tông lại, đừng qua lại với Vương Khả nữa, nhưng mà thôi, dù sao hắn cũng chết rồi!
Mạc Tam Sơn lắc đầu cười nói.
- Vương Khả? Lừa đảo? Nhưng ta nghe nói hắn là người do Thiên Lang Tông phái đi nằm vùng ở Ma Giáo mà?
Triệu tông chủ cau mày nói.
- Nằm vùng? Hắn mà cũng xứng? Hắn chỉ là tên lừa người! Hừ! Vào được ma giáo là do may mắn, nếu có bản lĩnh, giờ phút này hắn đã ở đảo Ma Long rồi!
Mạc Tam Sơn vẫn khinh thường Vương Khả như cũ.
- Đến đảo Ma Long? Có lẽ có khả năng đấy, dù sao, trong thời gian hắn mất tích, ma giáo chia năm sẻ bảy, biết đâu hắn nhân cơ hội này đục nước béo cò!
Điền Chân trưởng lão nói.
- Hừ, dù hắn còn sống, chui vào đảo Ma Long, lúc này cũng đang núp trong bóng tối thôi! Ngươi nghĩ mấy đường chủ ma giáo là để trang trí thôi! Ma Tôn phong Vương Khả làm đà chủ. Bây giờ Ma Tôn chết rồi, mấy đường chủ khác còn để cho hắn làm yêu nữa sao? Nằm mơ!
Mạc Tam Sơn khinh thường nói.
- Vương Khả được Ma Tôn đề bạt? Ồ, lần đầu tiên ta nghe được tin tức này đấy, nhưng nghe theo lời của ngươi, cho dù Vương Khả vẫn còn sống, cũng khó mà hành động trong ma giáo?
Triệu tông chủ cau mày nói.
- Đến rồi, phía trước chính là đảo Ma Long, ta nhận được tin tức không hề sai, nhanh!
Điền Chân kêu to một tiếng.
Một đoàn người xông vào trong sương mù, đánh tan sương mù. Thấy rõ hình ảnh bên dưới.
- Chúng ta tìm được rồi, Thủy Tinh Long Cung ở phía trước, phía dưới có rất nhiều tà ma, bọn chúng đang đề cử giáo chủ mới, tất cả mọi người theo ta, giết!
Điền Chân kích động nói.
- Trong ma giáo chia đẳng cấp sâm nghiêm, hôm nay là lễ lên ngôi của giáo chủ, tất nhiên sẽ phân chia rõ, các ngươi nhìn kỹ cho ta, đệ tử bình thường thì đứng, chỉ có bốn đường chủ mới được ngồi! Trên bốn ghế kia chính là đường chủ của ma giáo, các ngươi đừng nhìn nhầm. Còn bảo tọa lớn nhất kia chính là bảo tọa của giáo chủ ma giáo, trên đó là… Là…., hả? Vương Khả?
Mạc Tam Sơn dõng dạc nói được một nửa, bỗng nhiên sắc mặt hắn cứng đờ.
Trên đường đi đến đây, hắn nói nhiều câu xem thường Vương Khả, cho rằng hắn chỉ là đà chủ được Ma Tôn phong, bây giờ ma giáo hỗn loạn, hắn sẽ bị xa lánh.
Nhưng con mẹ nó, mắt ta mù rồi sao? Vì sao ta nhìn thấy Vương Khả ngồi trên bảo tọa chí cao vô thượng? Ba đường chủ ngồi ở bên dưới?
- Tên Vương Khả này nằm vùng thành giáo chủ ma giáo luôn rồi sao? Mấy đường chủ các ngươi bị mù hết rồi!
Mạc Tam Sơn không thể tin nổi hình ảnh quỷ dị trước mắt.
Bên dưới, Thánh Tử cầm chiếc răng nhập định, một mình Vương Khả ngồi trên bảo tọa, bây giờ đang ngạc nhiên nhìn lên bầu trời.
- Mạc Tam Sơn? Sao con hàng này lại đến đây?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Hai trăm luồng kiếm quang bên trên chính là đám cường giả chính đạo, lúc này bọn họ tỏa sát khí dày đặc, dưới sự chỉ huy của Điền Chân, nhìn về phía Sắc Dục Thiên trước mặt Vương Khả.
Mà lúc này Sắc Dục Thiên đã bỏ qua Vương Khả, nguyên nhân lớn nhất là hắn cảm nhận được luồng sát khí nồng đầm, giống như tất cả đám đệ tử chính đạo đến đây là vì muốn giết hắn.
- Mạc Tam Sơn? Các ngươi dám đến Ma Long đảo quấy rối? Hừ!
Sắc Dục Thiên hừ lạnh một tiếng.
Bên cạnh, Tử Bất Phàm nhìn thấy các cường giả chính đạo bay đến, trong mắt nàng sáng lên, nhưng không lên tiếng. Còn Chu Hồng Y, hắn bị Sắc Dục Thiên uy hiếp, trong lòng khó chịu, nên cũng không đứng dậy.
Chỉ có mình Sắc Dục Thiên ngẩng đầu, trợn mắt nhìn lên trời.
- Vì sao ta không được đến đây? Sắc Dục Thiên, hôm nay không ai giúp được ngươi!
Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.
- Đừng nói nhảm với hắn, tất cả mọi người nghe theo ta, tru sát Sắc Dục Thiên!
Điền Chân hét to một tiếng.
- Vâng!
Đệ tử chính đạo đáp lời.
- Tru sát ta? Hừ, xem ra các ngươi hoàn toàn không để ta vào mắt, không biết trời cao đất dày là gì! Phi Long Tại Thiên!
Sắc Dục Thiên kêu to một tiếng.
- Grao ~~~~~~~~~!
Sau lưng Sắc Dục Thiên, lập tức có Huyết Long xông ra, trong nháy mắt tạo thành một quái vật khổng lồ phóng lên không trung.
Huyết Long to lớn phóng đến trước mặt đám đệ tử chính đạo.
Mạc Tam Sơn, Điền Chân trưởng lão, Triệu tông chủ biến sắc, lập tức chém ra một kiếm.
- Oanh ~~~~~~~~~~~~~!
Trên bầu trời có một tiếng nổ vang, tiếng nổ hung mãnh trùng kích tạo thành vô số khí lãng, toàn bộ đảo Ma Long vang lên tiếng nổ mạnh,
- Tất cả tà ma theo ta, giết!
Sắc Dục Thiên kêu to một tiếng.
- Vâng!
Đám tà ma trên quảng trường hét lên.
- Oanh!
Sắc Dục Thiên dẫn đầu, trong nháy mắt xông lên trời.
- Graoo!
Trên bầu trời, huyết long bị ba Nguyên Anh Cảnh phá tan, nhưng trong nháy mắt, cái đuôi lớn của nó đã đánh về phía hai trăm đệ tử chính đạo.
- Giết Sắc Dục Thiên!
Điền Chân quát.
- Giết!
Một đám cường giả lập tức nhào về phía Sắc Dục Thiên.
Sắc Dục Thiên lạnh lùng, không hề sợ hãi, hắn có Huyết Long hộ thể, đánh ra chiêu thức của mình.
- Đại Uy Thiên Long!
- Ầm ầm!
Trên không, phong bạo nổi lên bốn phía. Cuốn ra vô tận sương mù, làm cho Vương Khả bên dưới không nhìn thấy rõ.
Mà cách đó không xa, Chu Hồng Y rục rịch, giống như muốn nhân cơ hội này cứu Nhiếp Thanh Thanh, nhưng trên bầu trời kia chỉ là tà ma trên quảng trường, đám tà ma canh giữ Nhiếp Thanh Thanh không xông lên.
Chu Hồng Y sợ ném chuột vỡ bình, chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Tử Bất Phàm híp mắt nhìn trên không trung, cũng không ra tay, chỉ nhìn mà thôi. C
Vương Khả liếc nhìn Thánh Tử vẫn nhập định như cũ, hắn nhìn lên bầu trời, sắc mặt trở nên phức tạp.