Lỡ Thánh Tử chết rồi, ta lại đưa răng, vậy chẳng phải là giao hàng thất bại? Quay đầu bị hỏi tội thì sao?
Bây giờ đưa răng cho Thánh Tử, lát nữa xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên quan đến ta, ít nhất, ta đã đưa răng, Thánh Tử cũng đã nhận! Ta đã làm tròn trách nhiệm rồi!
Tặng quà giây phút quan trọng nhất, người khác cảm thấy khó hiểu, nhưng Thánh Tử lại không thèm quan tâm.
- Vương Khả, ngươi tặng quà cho ta sao? Cho ta xem một chút!
Thánh Tử ném lệnh bài ra, lập tức ôm hộp quà Vương Khả đưa cho.
Sắc mặt Sắc Dục Thiên cứng đờ, đó là lệnh bài của bốn đường chủ đấy, ngươi tiện tay ném?
Sắc Dục Thiên nén giận, chờ Thánh Tử mở quà.
Mở hộp ngọc ra, bên trong là một cái răng to bằng bàn tay trẻ con.
- Răng?
Đám người Tử Bất Phàm sững sờ.
Vương Khả làm gì thế? Có ai tặng răng bao giờ không?
- Được rồi, đã đưa quà, Vương Khả, ngươi cút sang một bên đi, đừng quấy rầy Thánh Tử nữa!
Sắc Dục Thiên trợn mắt nói.
Vương Khả không quan tâm, đã chuyển phát nhanh xong, cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Được rồi, Thánh Tử cầm lệnh bài lên, mở cửa Thủy Tinh Long Cung ra đi!
Sắc Dục Thiên nhìn chằm chằm Thánh Tử, thúc giục.
Nhưng ngay khi Thánh Tử cầm cái răng kia, cả người hắn cứng đờ, nhắm mắt lại, giống như đang cảm ứng cái răng kia. Không nhúc nhích!
- Thánh Tử? Ngươi không nghe ta nói gì sao?
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
Thánh Tử không nhúc nhích.
- Thánh Tử?
Sắc Dục Thiên bắt đầu cảm thấy bực bội.
- Hình như Thánh Tử đang nhập định!
Tử Bất Phàm bên cạnh nói.
Sắc Dục Thiên.
-... !
Nhập định? Nhập định cái rắm a! Cmn ta chuẩn bị bố cục lớn như thế, tìm nhiều người đến diễn kịch cho ngươi xem, phí bao nhiêu sức lực để lừa ngươi mở cái cửa, vậy mà ngay lúc này ngươi lại nhập định? Nhập em gái ngươi!
- Thánh Tử, tỉnh dậy!
Sắc Dục Thiên tức giận bước lên trước đẩy Thánh Tử.
- Oanh!
Lại nhìn thấy chiếc răng Thánh Tử cầm trên tay tỏa ra ánh sáng trăng, hình thành một kết giới ngăn Sắc Dục Thiên ở bên ngoài. Sắc Dục Thiên sững sờ.
- Chiếc răng kia có vấn đề? Có thể tự động hộ chủ? Sao có thể?
Tử Bất Phàm kinh ngạc nói.
Lại nhìn thấy bên ngoài chiếc răng tạo ra một kết giới bọc Thánh Tử lại, chỉ cần Sắc Dục Thiên đến gần, trên kết giới sẽ có rất nhiều răng nanh, phòng ngự người khác, không cho đến gần.
Thánh Tử nhập định bên trong kết giới.
Sắc Dục Thiên giương mắt nhìn, sao lại thế này?
- Vương Khả, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi đưa cho Thánh Tử cái gì?
Sắc Dục Thiên trừng mắt rống về phía Vương Khả.
Vương Khả cũng không biết, hắn chỉ là nhân viên chuyển phát nhanh mà thôi, ai mà biết đồ bên trong là gì? Ai biết Thánh Tử cầm cái răng này lên thì nhập định luôn? Bây giờ Sắc Dục Thiên lại đổ hết lửa giận lên người mình.
- Ách, đây là do một bằng hữu cho ta, ta cũng không biết nó là cái gì!
Vương Khả cười gượng nói.
- Ngươi không biết đó là gì? Ngươi cảm thấy ta dễ bị lừa đúng không? Nếu không nói, đừng trách ta giết chết ngươi!
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
- Ta thật sự không biết, có lẽ Thánh Tử đúng lúc đột phá nên nhập định luôn thì sao? Nếu không thì ngài đợi thêm một lúc, dù sao cũng mở cửa mà thôi, cũng đâu cần gấp.
Vương Khả cười khổ khuyên.
- A, ha ha ha, tốt, tốt, tốt, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Được, Vương Khả, ngươi dám phá hư lễ đăng cơ của Thánh Chủ, làm hư chuyện lớn của ta! Ta sẽ không giết ngươi ngay, ta muốn ngươi nếm thử hình phạt của ma giáo, làm cho ngươi sống không bằng chết.
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
Vương Khả nghe xong thì thay đổi sắc mặt, chậm rãi tra tấn ta? Thả vào nước sôi? Cmn, có cần độc ác như vậy không? Ta không đau, nhưng nếu ngươi cứ tra tấn, tu vi của ta sẽ nhanh chóng đột phá, sau đó trọc chân khí biến thành màu đen, cuối cùng bốc cháy chết ta?
- Ngươi, ngươi, ngươi thật là ác độc a!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Bây giờ biết sợ rồi?
Sắc Dục Thiên cười lạnh giễu cợt nói.
Sợ? Đương nhiên sợ! Ngươi bệnh tâm thần! Chậm rãi đề tăng tu vi của ta lên không khác nào đang giết chết ta? Còn không bằng trực tiếp kích thích Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm trong cơ thể ta hộ chủ, ta mới có sống tiếp được! Không được, ta phải kích thích hắn giết ta mới được, nếu không thì ta chết chắc!
- Biết sợ rồi thì nói mau!
Sắc Dục Thiên quát lạnh một tiếng.
- Ngươi hét cái gì mà hét? Ngươi không khô cổ sao?
Vương Khả trừng mắt lên mắng.
Sắc Dục Thiên sững sờ, cái, cái gì? Không phải ngươi sợ ta sao? Vì sao lại quát ta? Ngươi không cảm nhận được sát khí quanh người ta sao? Một Tiên Thiên Cảnh như ngươi cũng dám hét lên với ta?
Vương Khả trực tiếp mở miệng mắng làm tất cả mọi người sững sờ, tên Vương Khả này điên luôn rồi? Dám nói như vậy với Sắc Dục Thiên đang đằng đằng sát khí? Ngươi không sợ chết sao?
- Mẹ nó, Thánh Tử đăng cơ làm giáo chủ, ngươi hét cái gì? Thánh tử nhập định, đây không phải là chuyện tốt sao? Ngươi còn chưa hài lòng? Ngươi không muốn Thánh Tử cường đại hơn sao? Ngươi không muốn giáo chủ mạnh mẽ? Một đường chủ như ngươi đúng là tốt đấy! Mẹ nó, ta khinh nhất là đám quyền thần như ngươi! Ỷ có chút tu vi thì ngồi chém gió tự kỷ cả ngày! Mưu phản thì không dám, suốt ngày cứ tính ba thứ mưu mô chước quỷ! Giáo chủ đột phá cũng không biết đường hộ pháp, còn ở đây kêu la om sòm, không phải là mở cánh cửa thôi sao? Đợi Thánh Tử đột phá xong rồi mở không được sao? Ngươi chờ không kịp à? Vội vàng đi đầu thai sao?
Vương Khả trừng mắt quát mắng.
Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm trừng to mắt, Vương Khả bị điên rồi? Mẹ nó, ngươi ngại chết chưa đủ nhanh sao?
- Vương Khả, ngươi tự tìm cái chết! Vậy thì đừng trách ta!
Sắc Dục Thiên tỏa sát khí, bước lên một bước.
- Đánh đi, mẹ nó, nếu hôm nay ngươi không dùng một chiêu giết được ta, ngươi là cháu ta!
Vương Khả bước lên phía trước, quát mắng.
Vương Khả đang khích tướng, một chiêu giết ta? Chính là một kích tất sát không thể chống cự! Nếu không, hắn đánh một chưởng mềm nhũn, tu vi của ta lại tăng lên thì làm sao vây giờ? Ngươi phải dùng hết sức để giết ta, như vậy thì Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm mới hộ chủ!
- Ngươi tự tìm đường chết!
Sắc Dục Thiên lạnh giọng nói.
Sát khí cuồn cuộn như gió bão, làm cho nhiệt độ bốn phía hạ xuống.