Bất Diệt Thần Vương

Chương 454: Vương Khả Thấy Chết Không Sờn




- Đương nhiên, nếu như ngươi không phối hợp với ta, ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, thuộc hạ của ta sẽ giết Nhiếp Thanh Thanh ngay! Ta cũng không muốn làm như vậy! Hơn nữa, ta cũng không làm giáo chủ!

Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.

Chu Hồng Y cười lạnh.

- Thái m Ma Giáo giáo chủ? Ngươi mà xứng sao? Nếu ngươi muốn lên làm giáo chủ, Đệ Nhất đường chủ sẽ tha cho ngươi chắc? Ngươi đẩy Thánh Tử đăng cơ là để hắn làm khôi lỗi cho ngươi thì có!

- Hừ, ngươi đừng xía vào chuyện của ta, vậy ngươi muốn làm gì?

Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.

Chu Hồng Y trầm mặc một lúc, lật tay lấy một khối lệnh bài ra.

- Sắc Dục Thiên, mong ngươi tự giải quyết cho tốt!

Sắc Dục Thiên cười lạnh, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Cuối cùng cũng phải nghe lời thôi.

Vung tay lên, lệnh bài của Chu Hồng Y rơi vào tay Sắc Dục Thiên.

Lúc này, trước mặt Sắc Dục Thiên đã có ba tấm lệnh bài. Hắn nhìn về phía Tử Bất Phàm.

- Tử Bất Phàm, còn thiếu ngươi.

- Sắc Dục Thiên, ngươi biết hậu quả của việc này không?

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Hậu quả? Hậu quả gì? Hừ! Ma Tôn chết rồi! Ta còn có hậu quả gì? Tử Bất Phàm, chẳng lẽ bây giờ ngươi còn muốn báo thù cho Ma Tôn? Lệnh bài đâu?

Sắc Dục Thiên quát lạnh một tiếng.

Sắc mặt Tử Bất Phàm lạnh lẽo, cuối cùng không nói nhiều nữa, ném một tấm lệnh bài ra.

- Hô!

Bốn lệnh bài đả đầy đủ, ghép lại trước mặt Sắc Dục Thiên, tạo thành một lệnh bài lớn.

- Tứ Lệnh tề tụ! Thánh tử, mời!

" Sắc Dục Thiên đưa bốn lệnh bài đến trong tay Thánh Tử.

- Cho ta sao?

Thánh Tử khẽ nhíu mày.

- Bốn đường chủ dâng lênh bài, nguyện phụ tá Thánh Tử làm giáo chủ mới của Thái m Ma Giáo! Mong giáo chủ tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất!

Sắc Dục Thiên trịnh trọng cúi đầu nói.

- Mong giáo chủ tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất!

Thuộc hạ của Sắc Dục Thiên ở bên dưới cũng hét lên.

- Ta? Ta chính là giáo chủ mới?

Thánh Tử trừng mắt kinh ngạc nói.

- Bốn lệnh bài hợp nhất đại biểu cho ý kiến của đường chủ ma giáo ta, nếu Thánh Tử muốn xác nhận danh phận, cần mở Thủy Tinh Long Cung ra, lấy Thái m Quyền Trượng, lấy được thận phận, lúc đó, trong Thập Vạn Đại Sơn này, không ai dám làm trái ý giáo chủ!

Sắc Dục Thiên giải thích.

- Còn cần Thái m Quyền Trượng nữa? Thánh Tử cau mày nói.

- Vì vậy, mời Thánh Tử dùng lệnh bài làm chìa khóa, mở cánh cửa Thủy Tinh Long Cung ra! Lấy Thái m Quyền Trượng, bình định thiên hạ!

Sắc Dục Thiên mong chờ nói.

- Bốn lệnh bài này là chìa khóa? Mở ra thế nào? Ngươi biết cách mở ra vì sao không mở? Nếu không ngươi lên mở đi?

Thánh tử nghi ngờ nói.

Sắc Dục Thiên hơi nhíu mày, nếu ta mà mở được, còn cần ngươi làm gì?

- Lúc trước, Ma Tôn tạo ra một cấm chế, chỉ có Thánh Tử mới kích hoạt được bốn lệnh bài, hình thành trận pháp kết hợp với cửa Thủy Tinh Long Cung, như vậy mới mở cửa ra được!

Sắc Dục Thiên giải thích.

- Có ý gì?

Thánh Tử vẫn không hiểu nổi.

- Ôi chao! Chính là cửa của Thủy Tinh Long Cung này được bảo mật hai lớp, vân tay và chìa khóa. Chìa khóa chính là bốn lệnh bài này, nhưng còn cần thêm vân tay của ngươi nữa mới được! Không, là chân khí của ngươi nữa mới được.

Vương Khả ở bên cạnh giải thích.

- Ồ! Thì ra là vậy!

Thánh Tử gật đầu một cái.

- Mời thánh tử mở cửa!

Sắc Dục Thiên trịnh trọng nói.

- Mời thánh tử mở cửa!

Tất cả thuộc hạ của Sắc Dục Thiên hét lên.

Mà hình ảnh này, cũng bị Long Ngọc trong Thủy Tinh Long Cung nhìn rõ.

Trên mặt nàng hiện lên sự lo lắng.

- Sắc Dục Thiên, ngươi đúng là có trăm phương ngàn kế! Còn có đám đường chủ các ngươi nữa! Ngu xuẩn, nghĩ rằng ta chết rồi sao? Để mặc Sắc Dục Thiên muốn làm gì thì làm?

Nhìn thấy Thánh Tử cầm bốn lệnh bài lên, thử thôi động chân khí, trên mặt Long Ngọc hiện lên sự bực bội.

- Tu vi của ta còn chưa hoàn toàn khôi phục, bây giờ mở ra cửa Thủy Tinh Long Cung, chắc chắn Sắc Dục Thiên sẽ phát hiện ra ta! Hắn muốn cướp Thái m Quyền Trượng trong tay ta sao? Hừ, phải một thời gian nữa mới được! Làm sao bây giờ? Ai ngăn cản hắn lại giúp ta! Cho ta thêm nửa canh giờ nữa, nửa canh giờ nữa là đủ rồi.

Long Ngọc lo lắng nói.

Trong hình ảnh, Thánh Tử đã đi đến trước cửa, nếu cửa mở ra, Long Ngọc chưa khôi phục hoàn toàn, đến lúc đó phải làm sao đây?

- Ai có thể kéo dài thời gian giúp ta đây?

Long Ngọc sốt ruột.

Ngay lúc này, Vương Khả trên bảo tọa nhảy xuống dưới.

- Thánh Tử, hôm nay ngươi lên làm giáo chủ, ta vội vàng đến đây, chưa kịp chuẩn bị làm gì cả, nên dùng vật này thay quà tặng vậy!

Bỗng nhiên Vương Khả mở miệng nói.

Quà tặng?

Sắc Dục Thiên dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn Vương Khả! Mẹ nó, người mù cũng nhìn ra việc đẩy Thánh Tử đăng cơ là giả, ta chỉ lừa hắn mở cửa cho ta thôi, ngươi nghĩ Thánh Tử đăng cơ làm giáo chủ thật sao? Ngươi còn tặng quà cho hắn? Ngươi bị bệnh tâm thần rồi!

Nhưng đã đến giây phút cuối cùng, Sắc Dục Thiên cũng không ngăn cản, dù sao, tính tình Thánh Tử vẫn như trẻ con, dỗ dành là tốt nhất, nếu nó không muốn, lăn lộn dưới đất không phối hợp, vậy thì ta còn đau đầu hơn.

Tặng quà thì ngươi tặng đi! Nhanh lên, đừng làm chậm trễ chuyện của ta!

Sắc Dục Thiên hung hăng trợn mắt nhìn Vương Khả.

Long Ngọc trong Thủy Tinh Long Cung nhìn thấy hình ảnh này, trên mặt khẽ cười khổ.

- Ngươi nghe được lời của ta sao? Ngươi kéo dài thời gian giúp ta sao? Nhưng ngươi kéo được không?

Đương nhiên Vương Khả không nghe được lời của Long Ngọc, chỉ là hắn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện mình cũng là nhân viên chuyển phát nhanh, có đồ vật cần đưa đến tay Thánh Tử nữa.

Quái vật khô lâu bị trấn áp dưới Linh Sơn trong Thiên Lang Tông, bảo mình đưa một chiếc răng cho Thánh Tử.

Tìm lúc khác đưa cho Thánh Tử?

Vương Khả không ngốc, cảnh tượng trước mặt này, rõ ràng Sắc Dục Thiên đang lừa Thánh Tử. Mẹ nó! Lỡ may cửa mở ra, Sắc Dục Thiên quay đầu giết ngay mình và Thánh Tử thì làm sao? Thánh Tử chết rồi, ta đưa cái răng này cho ai?

Cái xương mà Thánh Tử cho ta cũng là một máy quay! Nói không chừng cái răng mà quái vật khô lâu đưa cho ta cũng là thiết bị định vị và máy nghe trộm thì sao?