Mẹ nó, nếu không phải mình chuẩn bị cho ngày hôm nay từ lâu, có công chuyện lớn, bắt buộc ngươi phải phối hợp, sao ta lại để ngươi làm xằng bậy như vậy chứ? Thánh Tử thì ngon lắm sao? Không biết hôm nay là ngày gì sao?
Sắc Dục Thiên trừng mắt muốn đuổi Vương Khả xuống, nhưng, lúc này cảm xúc của Thánh Tử không ổn đỉnh. Muốn Vương Khả ở bên cạnh, điều này làm cho Sắc Dục Thiên rất phiền muộn.
- Thôi, hừ, cho các ngươi ngồi một lúc! Đợi mở cửa Thủy Tinh Long Cung ra, lão tử sẽ giết chết các ngươi!
Sắc mặt Sắc Dục Thiên tỏa đầy sát khí, ngăn đám thuộc hạ lại.
Lúc này Chu Hồng Y bị ép đến tham gia nghi thức lên ngôi của Thánh Tử, trong đầu chỉ nghĩ đến Nhiếp Thanh Thanh đang bị giam, tất nhiên không quan tâm đến ai đang ngồi ở đâu, cũng chẳng có tâm trạng đuổi Vương Khả xuống dưới.
Còn Tử Bất Phàm, sắc mặt nàng trở nên cổ quái, như đang tính kế gì đó, suy nghĩ lại mà vẫn không mở miệng.
- Các vị, các ngươi cũng thấy rồi đấy, Thánh Tử nhiệt tình quá, ta cũng chẳng còn các nào, ta nghĩ đi nghĩ lại, nếu không, mọi người khuyên Thánh Tử giúp ta?
Vương Khả buồn bực nhìn tà ma bốn phía.
Tất cả tà ma chỉ có dùng ánh mắt ánh mắt sắc như đao nhìn chằm chằm Vương Khả. Mẹ nó, ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ?
Cứ như vậy, Vương Khả liên tục nói lời khiêm tốn với mọi người, nhưng chẳng ai quan tâm đến hắn.
Sắc mặt Vương Khả trở nên kỳ lạ, mà Vương Khả nói lời kiêm tốn, trong mắt Long Ngọc, hắn đang nói chuyện vui vẻ mà không ai ngăn cản.
- Hôm nay đúng là kỳ quái! Các ngươi không khuyên Thánh Tử là ta ngồi thật đấy!
Vương Khả cổ quái nói.
Tất cả mọi người đen mặt lại.
- Vương Khả, không sao cả, ta cho ngươi ngồi, ngươi cứ ngồi đi!
Thánh tử lôi kéo Vương Khả, vui vẻ nói.
Vương Khả.
-... !
- Sắc Dục Thiên, không phải ngươi nói Đệ Nhất đường chủ sẽ đến sao? Vì sao bây giờ còn chưa đến?
Thánh tử ngồi ở bên cạnh Vương Khả, hỏi Sắc Dục Thiên.
- Cũng nhanh thôi, hắn đã đồng ý với ta!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Oa!
Ngay lúc này, một tiếng quạ kêu gần đây vang lên.
Tất cả mọi người nhìn lên, chỉ thấy một con quạ bình thường từ trong sương mù dày đặc bay đến trên bảo tọa của Đệ Nhất đường chủ, sau đó đứng lên đó.
Trong khoảnh khắc này, không ai ngăn cản.
- Đệ Nhất đường chủ?
Sắc Dục Thiên nhíu mày trầm giọng nhìn về phía con quạ.
- Oa!
Con quạ kêu lên một tiếng.
- Đệ Nhất đường chủ thần bí nhất trong truyền thuyết chính là con quạ này?
Vương Khả cổ quái nói.
- Tiểu tử này là ai? Vì sao lại ngồi trên bảo tọa giáo chủ?
Bỗng nhiên con quạ kia mở miệng nói.
Vương Khả trừng mắt ngạc nhiên nhìn con quạ kia, cái con quạ này chẳng giống yêu thú chút nào? Còn mở miệng nói chuyện được? Chẳng lẽ là anh Bát giả dạng trà trộn vào đây?
- Hắn là Vương Khả! Là bạn của Thánh Tử! Thánh Tử yêu cầu hắn ngồi bên cạnh! Đệ Nhất đường chủ, ngươi sao vậy? Chẳng phải ngươi đã đồng ý với ta sẽ đến tham gia nghi thức lên ngôi của Thánh Tử sao?
Sắc Dục Thiên cau mày nói.
Vương Khả trừng mắt ngạc nhiên nhìn về phía Sắc Dục Thiên, không phải Đệ Nhất đường chủ đã đến sao? Ngươi có ý gì?
- Sắc Dục Thiên? Ngươi thật sự mong rằng ta đến tham gia nghi thức lên ngôi của Thánh Tử sao?
Bỗng nhiên con quạ kia nhìn về phía Sắc Dục Thiên.
Mặc dù không nhìn ra sắc mặt của con quạ, nhưng Vương Khả có thể cảm nhận được sự trào phúng từ nó.
- Hừ!
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nhìn về phía con quạ kia.
Con quạ vỗ cánh, nhìn mọi người xung quanh.
- Sắc Dục Thiên, xem ra ngươi đã thuyết phục được Tử Bất Phàm và Chu Hồng Y! Được rồi, ta cũng không nói nhảm nữa! Cái chết của Ma Tôn, ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua! Nhưng giáo chủ mới, chỉ có Thánh Tử mới được kế vị!
- Ngươi quản quá nhiều!
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
- Ta không thích quản mấy chuyện trong giáo, nhưng đây là nguyên tắc cơ bản nhất, Ma Tôn chỉ là ngoại lệ! Chỉ có Thánh Tử mới có tư cách kế thừa vị trí giáo chủ, đây là ranh giới cuối cùng của ta, cũng may là ngươi không nghĩ đến chuyện tự mình lên làm giáo chủ!
Con quạ kia nói.
- Hừ! Vậy ngươi có ý gì?
Sắc Dục Thiên hừ lạnh một tiếng.
- Đề cử Thánh Tử làm giáo chủ, ta công nhận! Ta sẽ không tham gia! Ngươi cũng đừng mong ta đến tham gia! Yên tâm, ta không tranh quyền đoạt thế với các ngươi đâu! Các ngươi chỉ muốn lệnh bài của ta mà thôi! Ta cho các ngươi! Nhớ kỹ, chỉ có Thánh Tử mới được kế vị! Những kẻ khác, ai dám kế vị, ta giết kẻ đó!
Con quạ kia lạnh lùng nói.
- Hừ!
Trong mắt Sắc Dục Thiên có một cỗ sát khí lóe lên.
Con quạ kia làm như không nhìn thấy, nó há miệng.
- Oa ~~~~~!
Quạ há miệng, phun ra một khối lệnh bài, lệnh bài của Đệ Nhất đường chủ rơi xuống trên bảo tọa, ngay khi phun lệnh bài ra, quanh người con quạ có vô số lửa cháy lên.
- Bành!
Con quạ kia bị lửa đốt thành tro bụi trong nháy mắt. Chỉ còn lại lệnh bài trên bảo tọa nữa.
- Hóa ra con quạ này chỉ là một nhân viên chuyển phát nhanh! Ta nói rồi, sao dáng vẻ của Đệ Nhất đường chủ lại như vậy chứ?
Vương Khả cổ quái nói.
Sắc Dục Thiên cầm lệnh bài mà Đệ Nhất đường chủ đưa đến, nhìn về phía Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y.
- Được rồi, bốn lệnh bài của các đường chủ đã ở đây, có thể làm cho Thánh Tử đăng cơ làm giáo chủ! Lấy lệnh bài của mình ra, bây giờ chúng ta hợp nhất Tứ Lênh, đẩy Thánh Tử đăng cơ!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Tứ Lệnh hợp nhất, Thánh Tử đăng cơ!
Đám đệ tử ma giáo lên tiếng chúc mừng.
- Tứ Lệnh hợp nhất, thánh tử đăng cơ!
Đám đệ tử ma giáo hét lên.
Sắc Dục Thiên cũng nhìn về phía Chu Hồng Y và Tử Bất Phàm.
- Hai vị, mời!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
Trong mắt Tử Bất Phàm hiện lên chút không muốn, nhưng nàng kiềm chế tốt, không tỏ ra bên ngoài, chỉ nhìn về phía Chu Hồng Y bên cạnh, giống như đang đợi thái độ của hắn.
- Chu Hồng Y, mặc dù Sắc Dục Thiên ta giết vô số người, nhưng ngươi cũng biết ta là người giữ lời hứa, chỉ cần ngươi phối hợp với ta, chắc chắn ta sẽ thả Nhiếp Thanh Thanh!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
Chu Hồng Y híp mắt nhìn về phía Sắc Dục Thiên.