Cũng may Vương Khả không lấy được cảnh này, nếu không đã hối hận đến xanh ruột.
So với tòa linh sơn này, 1000 vạn cân linh thạch mà hắn kiếm được nhờ bán bảo hiểm chỉ là muỗi! L
Dưới chân linh sơn có một bảo tọa, trên bảo tọa có một quyền trượng có hắc khí vờn quanh.
Long Ngọc cầm quyền trượng lên.
- Thái m Quyền Trượng? Nhanh, dẫn động!
Long Ngọc quát nhẹ một tiếng.
- Oanh!
Bỗng nhiên quyền trượng tỏa ra vô số ánh sáng đen, màu đen lạnh lẽo bay thẳng vào người Long Ngọc, cơ thể nàng giống như một vòng xoáy khổng lồ, hung mãnh thu nạp linh khí trên Linh Sơn.
- Nhanh, nhanh, nhanh!
Long Ngọc dữ tợn nói.
Linh khí như biển gầm chen chúc bay đến, hình thành một vòng xoáy, tràn vào cơ thể Long Ngọc.
- Nếu là lúc trước, ta không dám mạnh mẽ hấp thu, nhưng bây giờ thì khác! Ta có LOng Châu! Long Châu là tinh khí của Long Mạch! Có thể luyện hóa đại địa!
Long Ngọc quát.
Long Ngọc bỏ Long Châu vào miệng, mặc dù một tháng qua, nàng luôn luyện chế Long Châu này, chỉ còn lại một viên bé xíu, nhưng đây mới thật sự là tinh hoa, còn vòng bên ngoài chỉ là long khí chồng chất lên mà thôi, một hạt bé này có hiệu quả hơn.
- Ầm ầm!
Toàn bộ Linh Sơn rung lên.
Linh khí cuồn cuộn bị Thái m Quyền Trượng rút ra, linh sơn dần dần giảm bớt, mắt trần có thể nhìn thấy từng tầng trên Linh Sơn biến mất.
Nhưng tu vi của Long Ngọc lại nhanh chóng khôi phục lại.
Cũng không biết qua bao lâu, trong mắt Long Ngọc hiện lên ánh sáng, trên đỉnh đầu hiện lên một băng phiến bát giác.
- Tiên nhân băng? Nát!
Long Ngọc quát lạnh một tiếng.
- Bành!
Băng phiến hình bát giác bị vỡ nát, hiển nhiên, tu vi của Long Ngọc khôi phục lại, nàng đã bức được Tiên Nhân Băng Độc ra khỏi cơ thể.
Long Ngọc hấp thu năng lượng cuồn cuộn, tu vi càng ngày càng cao, khí tức của nàng cũng càng ngày càng cường đại.
- Nhờ Long Châu, ta mới kiên trì được! Nhờ Long Châu, ta mới chữa lành vết thương! Nhờ Long Châu ta mới nhanh chóng khôi phục tu vi! Nhờ Long Châu, tu vi của ta mới bước lên một bước dài! Vì Long Châu…, Long Châu là Vương Khả cho ta!
Trên mặt Long Ngọc hiện lên sự thống khổ.
Nghĩ đến lúc Vương Khả tùy tiện đưa Long Châu cho nàng, không hề muốn tiền thu lao. Mũi của Long Ngọc trở nên chua xót lần nữa.
Nhớ đến khoảng thời gian mình và Vương Khả ở chung với nhau, mặc dù nàng không hiểu được nhiều hành vi của hắn, nhưng khoảng thời gian này, hắn cẩn thận chăm sóc nàng hết mức, sự chăm sóc kia, cả đời này Long Ngọc chưa từng trải qua.
Nghĩ đến chuyện Vương Khả bảo mình giả mạo Ma Tôn, bỗng nhiên Long Ngọc cảm thấy buồn cười. Nghĩ đến chuyện Vương Khả ôm mình chạy trốn, trong mắt Long Ngọc hiện lên sự dịu dàng.
Nghĩ đến chuyện Vương Khả bất chấp nguy hiểm, liều chết ngăn phía trước cho nàng vào Thủy Tinh Long Cung, trên mũi nàng chua chua.
- Sắc Dục Thiên? Ngươi dám phản bội ta, ta muốn ngươi chết! Nếu ngươi dám giết Vương Khả, ta muốn ngươi sống không bằng chết!
Sắc mặt Long Ngọc dữ tợn.
Tu vi khôi phục lại, Long Ngọc cũng có thể thi triển ra vài pháp thuật, nàng vung quyền trượng lên.
- Hô!
Sương mù dày đặc xung quanh xuất hiện một hình ảnh, trong hình ảnh là bản đồ đại khái của Ma Long đảo.
Rất nhanh, Long Ngọc nhìn thấy một nhà giam ở trong hình ảnh, bên trong là đám thuộc hạ mình dặn dò ở lại Đảo Ma Long, toàn bộ bị Sắc Dục Thiên bắt nhốt lại hết.
Long Ngọc cũng không xem kỹ, nàng chuyển hình ảnh khóa chặt sơn cốc Vạn Huyết Trì.
Nhìn thấy trong sơn cốc, đám thuộc hạ của Sắc Dục Thiên đang trông coi Đồng An An và Nhiếp Thanh Thanh đang hôn mê, Long Ngọc nhíu chặt lông mày.
- Vương Khả đâu? Vì sao không thấy Vương Khả? Chẳng lẽ hắn đã bị Sắc Dục Thiên giết chết?
Ánh mắt của Long Ngọc hiện lên sự lo lắng xen lẫn sát khí.
Sát khí trên người nàng bắn ra bốn phía, tìm tung tích của Sắc Dục Thiên trong đám người.
Bởi vì Đảo Ma Long ở trong Chướng Hải, nên xung quanh có nhiều sương độc, Long Ngọc phải kéo hình ảnh đến gần mới thấy rõ được.
Rất nhanh, Long Ngọc đã chuyển hình ảnh khóa chặt quảng trường trước Thủy Tinh Long Cung.
Nhìn thấy một đám thuộc hạ của Sắc Dục Thiên cung kính đứng ở đó, sắc mặt Long Ngọc trở nên khó coi.
- Nghi thức lên ngôi của Thánh Tử? Bảo tọa của bốn đường chủ? Hừ, các ngươi đang làm nghi lễ sao? Xem ra Vương Khả đã lành ít dữ nhiều rồi.
Trên mặt Long Ngọc hiện lên sự chua sót.
Nhưng ngay khi nàng đang khổ sở, bỗng nhiên sắc mặt Long Ngọc cứng đờ.
- Vương, Vương Khả.
Long Ngọc cả kinh kêu lên.
Long Ngọc nhìn qua rất nhiều cảnh tượng to lớn, nàng cũng đoán rằng Vương Khả xong đời vì dám lên đảo Ma Long đại náo với Nhiếp Thanh Thanh.
Nhưng Long Ngọc không thể ngờ rằng, Vương Khả lại xuất hiện ở chỗ kia?
Trong ma giáo chia đẳng cấp sâm nghiêm, hội nghị cao tầng vô cùng nghiêm túc.
Chỗ kia chỉ có bốn đường chủ và Ma Tôn mới được ngồi.
Đó cũng là bảo tọa đại diện cho thân phận cao quý trong ma giáo, không phải ai cũng có thể ngồi! Không chỉ dựa vào sự tự giác, còn có bốn đường chủ bên cạnh nữa!
Nhưng vì sao Vương Khả lại vui vẻ ngồi trên bảo tọa có đẳng cấp cao nhất chứ?
Nhìn trong hình ảnh, Vương Khả đang ôm Thánh Tử ngồi trên bảo tọa giáo chủ, trò chuyện vui vẻ với ba đường chủ. Bỗng nhiên Long Ngọc tuột hết cảm xúc, nàng còn mờ mịt.
- Vì sao? Vì sao lại thế này? Vì sao Vương Khả lại ngồi trên bảo tọa của giáo chủ? Không ai ngăn cản hắn lại? Vì sao lại như vậy? Không phải mấy đường chủ các ngươi đấu sống đấu chết vì cái ghế đó sao? Vương Khả ngồi trên đầu các ngươi mà các ngươi cũng không quan tâm? Không để ý? Vì sao chứ?
Long Ngọc kinh ngạc nói.
Lúc này, Long Ngọc nhìn chằm chằm Vương Khả đang trò chuyện vui vẻ, ngây người. Nàng ở ma giáo nhiều năm như vậy, lần đầu gặp chuyện tà môn thế này.
Quảng trường trước Thủy Tinh Long Cung.
Vương Khả bị Thánh Tử kéo lên ghế giáo chủ, trong ánh giết người của tất cả mọi người, và tiếng quát tháo của một đám đà chủ. Vương Khả cũng biết mình chỉ là một tù nhân, không nên chiếm chút tiện nghi này, hay là đi xuống dưới trước.
- Vương Khả, ta không cho ngươi đi, ngươi ngồi xuống, nếu ngươi không ngồi, ta cũng không ngồi! Hừ!
Thánh Tử hầm hừ nói.
Sắc Dục Thiên trừng mắt nhìn về phía Thánh Tử.