Hai người các ngươi làm cái gì? Thật sự mặc kệ Chu Hồng Y sống chết? Lỡ may không tìm thấy, Nhiếp Thanh Thanh sẽ giết chết ta! Các ngươi muốn làm gì vậy?
- Ngươi quen biết gần hết đà chủ ma giáo sao? Chậc chậc, đúng là quan hệ rộng rãi! Mặc dù ngươi không làm thích khách được! Nhưng làm tiêu thụ chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền! Đồng An An, ngươi có muốn đổi nơi làm việc không?
Vương Khả dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Đồng An An.
Đồng An An sững sờ.
- Đổi nơi làm việc?
- Đúng vậy, ngươi xem thiên phú của ngươi đi, hoàn toàn không thích hợp nằm vùng, càng không thích hợp làm thích khách, như vậy là lãng phí thiên phú! Nếu không, ngươi đến công ty Thần Vương của ta làm việc đi, được không? Đổi nơi công tác đến công ty ta, ta đảm bảo ngươi sẽ nhận được lương cao! Lại không gặp nguy hiểm, nhiệm vụ hàng ngày chỉ cần chạy chân, sau đó chơi mạt chược uống rượu với đám đà chủ ma giáo là được!
Vương Khả mong đợi nói.
Đồng An An.
-... !
- Ta vừa rồi suy nghĩ một chút, ngươi bị Ma Tôn truy nã mà còn có thể lôi kéo được một đám tiểu đệ, đây là một loại năng lực! Mà ngươi đi theo Sắc Dục Thiên thì không có tiền đồ! Đi theo hắn, nếu không chết thì được cái gì? Tiền tài? Địa vị? Nhiều năm như vậy, tiền trong túi của ngươi còn ít hơn cả mặt mũi! Lăn lộn đến ngày hôm nay, ngươi không thấy phía trước chỉ toàn hắc ám sao? Đi theo ta đi! Công ty Thần Vương của ta có tiền đồ to lớn! Hơn nữa rất có mặt mũi, bây giờ chẳng rơi vào tình trạng nguy hiểm! Công ty Thần Vương của ta mới là mục tiêu của đời ngươi đấy!
Vương Khả khuyên nhủ.
Đồng An An.
-... !
Long Ngọc.
-... !
Cứ như vậy, Long Ngọc chỉ đường, Đồng An An xoát mặt, Vương Khả tẩy não Đồng An An, ba người đi xuyên qua đám tà ma phía trước.
- Vương Khả, ngươi cảm thấy, ta không ôm đùi đường chủ Sắc Dục Thiên, lại dựa vào ngươi? Ta có bệnh sao?
Đồng An An bị Vương Khả nói cho không kiên nhẫn nổi nữa.
- Không, ngươi không hiểu ý của ta, mặc dù thực lực của Sắc Dục Thiên mạnh hơn ta, ta công nhận, nhưng ngươi làm thuộc hạ của hắn thì phải làm những việc gì? Không, nói chính xác hơi là Sắc Dục Thiên cho ngươi làm gì?
Vương Khả hỏi.
- Ngươi có ý gì?
Đồng An An vẫn không hiểu.
- Nếu ta phân tích không sai, có lẽ ngươi là thuộc hạ của Sắc Dục Thiên, sau đó, Sắc Dục Thiên cho ngươi đến nằm vùng làm thuộc hạ của Tử Bất Phàm, mà Tử Bất Phàm lại cho ngươi đến nằm vùng ở Thần Long Đảo, nói cách khác là ngươi đến nằm vùng làm thuộc hạ của Chu Hồng Y để tìm hiểu tin tức của hắn, sau đó, trong lúc nằm vùng ở Thần Long Đảo, ngươi bị Sắc Dục Thiên sắp xếp nhiệm vụ nhằm vào thánh tử và Ma Tôn! Đúng hay không?
Vương Khả hỏi.
- Ngươi biết?
Đồng An An kinh ngạc nói.
- Cái này còn cần đoán sao? Quỹ tích nhân sinh của ngươi ở đây như một quả bóng, bị bọn họ đá ra đá vào! Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm, Sắc Dục Thiên, cũng chỉ muốn lợi dụng ngươi, cảm thấy ngươi dùng tốt thôi! Nhưng nếu ngươi làm sai, chắc chắn bọn họ sẽ trở mặt vô tình! Bởi vì, bọn họ chướng mắt ngươi!
Vương Khả khuyên nhủ.
- Ngươi, ngươi nói bậy!
Sắc mặt Đồng An An trở nên khó coi.
- Có nói bậy không thì trong lòng ngươi hiểu rõ nhất! Ngươi xem đi, lăn lộn nhiều năm như vậy cũng chỉ là một kẻ nằm vùng không danh phận, địa vị cao nhất cũng chỉ là một đàn chủ, không lên nổi đà chủ!
Vương Khả thở dài nói.
- Còn chưa đến lúc, ta sẽ nhanh chóng được!
Đồng An An cắn hàm răng nói.
- Ma Tôn đã vẫn lạc hơn một tháng, ngươi cũng chẳng được đường chủ nào đề bạt lên cả? Lần này đi bắt Chu Yếm, cũng chỉ làm chuyện tay chân! Sắc Dục Thiên chỉ xem ngươi là công cụ tay chân thôi! Trước đó còn xem ngươi như một thích khách, đi đến cao ốc Thần Vương ám sát ta. Có lẽ ngươi hiểu rõ nhất, nếu như ngươi bại lộ, bọn họ sẽ phủi sạch sẽ quan hệ với ngươi, nếu ngươi thành công, cũng xem như lấy công bù tội, chẳng ai đề bạt ngươi cả! Trong mắt bọn chúng, ngươi chỉ là tay chân, là thích khách, là nằm vùng, hoàn toàn không thấy được năng lực xã giao mạnh mẽ của ngươi!
Vương Khả giải thích.
- Năng lực xã giao?
Đồng An An cau mày nói.
- Đúng, ngươi nhìn đi, mấy đường chủ như nước với lửa, nhưng cái loại cách cục chia năm xẻ bảy này, dù làm cho Ma Tôn dễ khống chế hơn, nhưng giữa hai bên chiến đấu với nhau cũng có tổn thất! Người khác chỉ được chọn một phe, mà ngươi thì sao? Ở trận doanh nào ngươi cũng có bằng hữu? Rất lợi hại! Năng lực xã giao không phải mạnh bình thường, nếu không lợi dụng, ngươi chỉ có thể nằm vùng, làm thích khách, làm tay chân? Chậc, chậc, đúng là lãng phí nhân tài! Ta cảm thấy không đáng thay ngươi!
Vương Khả tiếp tục tẩy não.
Quả nhiên, trên mặt Đồng An An hiện lên sự thống khổ.
- Không còn cách nào, ma giáo cường giả làm vua! Ta không đủ thực lực, dù đường chủ xem trọng cũng…!
Đồng An An tự mình an ủi.
- Coi trọng? Cái này mà cũng gọi là coi trọng sao? Rõ ràng là xem ngươi như pháo hôi? Không quyền không thế! Ngay cả tiền bạc cũng chẳng có! Lúc nào bại lộ là chết ngay!
Vương Khả nói.
Câu này làm cho sắc mặt Đồng An An trở nên khó coi.
- Cũng không nguy hiểm như vậy!
- Không nguy hiểm sao? Ngươi tự nhớ lại đi, nếu không phải gặp được ta, ngươi sống được đến bây giờ không? Nếu gặp người hung ác hơn một chút, nếu bắt được là muốn giết ngươi, vậy thì ngươi đã chết bao nhiêu lần? Nếu ta muốn giết ngươi, ngươi đã chết bao nhiêu lần?
Vương Khả hỏi.
Đồng An An bấm ngón tay. Hắn lập tức trở nên trầm mặc.
- Ngươi hiểu ra chưa? Đám Sắc Dục Thiên, Tử Bất Phàm không hề quan tâm đến sự sống chết của ngươi, cũng không cho ngươi mặt mũi hay địa vị, cũng không cho ngươi tiền đồ tươi sáng, ngươi bán mạng cho hắn như thế có đáng giá không?
Vương Khả khuyên nhủ.
Đồng An An một trận trầm mặc.
Long Ngọc bên cạnh dùng ánh mắt cổ quái nhìn Vương Khả, ngươi đang xúi giục Đồng An An sao?
- Ngươi cũng biết rồi đấy, làm sao để một người thể hiện được giá trị của mình? Chính là gặp được quý nhân thưởng thức hắn! Chỉ khi gặp được quý nhân, người này mới phất lên như diều gặp gió, ngươi mới thực hiện được lý tưởng, khát vọng của ngươi! Nếu không, cuộc sống của ngươi chỉ là một vùng tăm tối! Tươi lai rất mê mang!