Nhiếp Thanh Thanh nói.
- Cái, cái gì?
Đồng An An hoảng sợ.
Sống chết nằm trong tay nhiếp Thanh Thanh?
Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía đám người kia.
- Được rồi, bây giờ có bốn người dẫn đường, chúng ta chia ra bốn đường lên Ma Long Đảo, tìm Chu Hồng Y! Ai muốn lên đảo?
Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía đám người.
Lên đảo tìm kiếm nơi giam giữ của Chu Hồng Y? Nếu bị phát hiện thì sẽ chết! Đám người kia chần chờ một lúc.
- Ta, cho ta một cái Thiên Lôi Châu Lệnh, ta đi một đường!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Vương Khả không ngờ rằng Nhiếp Thanh Thanh còn có pháp bảo này? Lúc đầu hắn và Long Ngọc tính là lén chui vào, mặc dù có nguy hiểm nhưng vẫn có thể thành công, nhưng bây giờ có Thiên Lôi Châu Lệnh, đúng là buồn ngủ còn tặng thêm gối, quá tốt rồi.
- Vương Khả?
Nhiếp Thanh Thanh kinh ngạc nói.
Nhiếp Thanh Thanh nghĩ rất nhiều người, nhưng không ngờ Vương Khả sẽ xung phong nhận việc, dù sao quan hệ giữa Vương Khả và Chu Hồng Y không nhiều lắm.
Hơn nữa, Vương Khả không phải người tham sống sợ chết sao? Loại chuyện chín đường chết một đường sống thế này, sao hắn chịu đi?
- Nhiếp đàn chủ, ngươi là đàn chủ của Thần Long phân đà, chồng ngươi gặp nạn, sao ta bỏ mặc được? Tính cho ta một đường!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Mặc dù Nhiếp Thanh Thanh không đoán được dự định của Vương Khả, nhưng hắn là người đầu tiên đứng ra, làm cho Nhiếp Thanh Thanh rất cảm động.
- Được, Vương Khả, lần này ta mắc nợ ngươi một phần nhân tình!
Nhiếp Thanh Thanh cảm thán nói.
Vừa nói, nàng đưa cho Vương Khả chọn một viên Thiên Lôi Châu Lệnh, Vương Khả cầm một cái, chính là viên của Đồng An An.
- Vương huynh đệ, quả nhiên giống như tin đồn, trượng nghĩa cao hơn trời!
Đám đệ tử ma giáo cảm thán!
Tất cả mọi người tin phục nghĩa khí của Vương Khả.
Có Vương Khả dẫn đầu, những người trung thành với Chu Hồng Y, cũng lấy hai viên.
- Chu Yếm, ngươi thì không nên đi!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
- Đúng đúng, Chu Yếm, ngươi chỉ biết gây họa, ở trên thuyền chờ là được!
Một đệ tử ma giáo lập tức mở miệng.
Chu Yếm.
-... !
- Nếu như tra được tung tích Chu Hồng Y, tốt nhất có thể lặng yên không tiếng động trở về thông báo mọi người, nếu không thì ra tay luôn cũng được, nếu không được nữa thì phát đạn tín hiệu! Tất cả mọi người sẽ đến!
Nhiếp Thanh Thanh trầm giọng nói.
- Yên tâm!
Đám người gật đầu một cái.
- Mọi người mặc áo bào đen lên, bốn người kia dẫn đường, đi thôi!
Nhiếp Thanh Thanh phân phó.
Lập tức, một đoàn người mặc áo đen lên người, lái thuyền nhỏ đi về một hòn đảo cách đó không xa.
Lên bờ, bọn họ chia ra bốn đường, đi điều tra tung tích của Chu Hồng Y. Vì an toàn của hắn, dù Nhiếp Thanh Thanh đã là Nguyên Anh Cảnh cũng che giấu tu vi, cực kỳ cẩn thận, sợ kẻ địch cá chết lưới rách, giết chết Chu Hồng Y.
Vương Khả, Long Ngọc cũng mặc áo bào đen, áp giải Đồng An An.
- Đồng An An, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, nếu ngươi dám chơi trò mèo, ta sẽ bóp Thiên Lôi Châu Lệnh, ngươi sẽ nổ tung!
Vương Khả uy hiếp.
- Ta nào dám?
Đồng An An khổ sở nói.
- Ừ!
Vương Khả gật đầu một cái.
Chỉ có Đồng An An lột mũ áo ra, còn Vương Khả và Long Ngọc thì trùm kín đầu, bọn họ nhanh chóng đi vào trong đảo nhỏ.
- Phía trước có người, có cần ta hỏi tung tích của Chu Hồng Y không?
Đồng An An nhìn về phía Vương Khả.
- Không cần!
Vương Khả lắc đầu.
- Không cần?
Đồng An An sững sờ.
- Đi bên nào?
Vương Khả nhìn về phía Long Ngọc.
Long Ngọc chỉ ngón tay về một phương hướng.
Ba người đi theo con đường Long Ngọc chỉ.
- Không phải các ngươi muốn tìm Chu Hồng Y sao? Vì sao không hỏi thăm người khác? Ta sẽ phối hợp với các ngươi, ta có thể giúp các ngươi hỏi thăm.
Đồng An An nghi ngờ nói.
- Không cần, ngươi đừng nói lung tung nữa!
Vương Khả trầm giọng nói.
Đồng An An.
-... !
Các ngươi không cho ta nghe ngóng, các ngươi lên Ma Long Đảo làm gì chứ?
Ngươi không phải muốn đi cứu Chu Hồng Y sao? Đang làm cái gì thế?
Đồng An An không hiểu. Vương Khả và Long Ngọc giống như hai cái hồ lô, đường đi cũng biết trước, làm cho Đồng An An càng thêm xoắn xuýt.
Rất nhanh, đám người đi đến trung tâm Ma Long Đảo.
Ở nơi xa, có một nhóm người đứng trước một cung điện khổng lồ.
Cung điện kia nguy nga hùng vĩ, loá mắt hết sức. Chỉ là bên ngoài có một cái kết giới, làm cho không ai đến gần được.
- Thủy Tinh Long Cung?
Vương Khả nhìn cung điện kia, kinh ngạc nói.
Cung điện này quá phô trương, ngay cả Thiên Lang Tông cũng không so sánh được. Đúng là Ma Tôn nhiều tiền thật! Lần này phát tài rồi!
- Là Thủy Tinh Long Cung, có kết giới, ai cũng không vào được! Phía trước là quảng trường trước Thủy Tinh Long Cung, thật nhiều người!
Đồng An An giải thích.
- A, đây không phải Đồng đàn chủ sao? Ha ha, ta đang tìm ngươi chơi mạt chược đây, nhưng tiếc là không tìm được, nghe bọn họ nói ngươi ra ngoài làm việc cho đường chủ sao? Sao lại về rồi?
Một tà ma đến trước mặt cười nói.
Đồng An An.
-... !
Vương Khả, Long Ngọc đứng ở sau lưng Đồng An An, cũng không nói chuyện, nhưng, Vương Khả lấy ra Thiên Lôi Châu Lệnh, lập tức hù dọa Đồng An An méo mặt.
- A, ha ha, hóa ra là Trương đà chủ, đã lâu không gặp, ta vừa trở về, đợi chút nữa còn phải bàn giao công việc cho đường chủ, nói chuyện với ngươi sau!
Đồng An An khách khí nói.
- A? Tốt, tốt, nhiệm vụ của đường chủ quan trọng hơn, sau này đến uống chén rượu với nhau sau! Ta còn có huyết tửu chân nguyên thượng hạng đấy!
Tà ma kia khách sáo một lúc rồi đi.
- Tốt rồi, tiếp tục đi!
Vương Khả thúc giục.
Thế nhưng, trên đoạn đường này gặp được càng ngày càng nhiều người, thậm chí có tà ma tuần tra thấy ba người đi qua.
Nhưng, Đồng An An cũng được coi là bát diện linh lung, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, một đường vô cùng thông thuận đi qua đám người.
- Được đấy, Đồng An An, ngươi quen biết không ít người nhỉ?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ách, ta phần lớn biết mặt hết đà chủ của bốn đường chủ, bên ngoài quan hệ còn khá được! Vương Khả, ngươi không cần ta tìm hiểu tung tích của Chu Hồng Y sao?
Đồng An An tò mò nói.
- Không cần, nghe Long Ngọc chỉ đường, đi theo nàng là được rồi!
Vương Khả lắc đầu.
Đồng An An.
-... !