Bất Diệt Thần Vương

Chương 429: Long Ngọc, Ngươi Không Có Kiến Thức!




Xà Vương lập tức cười làm lành nói.

- Hừ, chỉ với thái độ này của ngươi sao? Nếu không phải lão đại ta xem ngươi là Xà Vương của Thần Long Đảo, lại có ta bảo đảm! Ngươi nghĩ hôm nay ngươi còn sống sót nổi sao?

Vương Khả lạnh lùng nói.

- Cám ơn Ma Tôn tha mạng, ta đảm bảo rằng ta không hề có chút quan hệ nào với bọn phản loạn!

Xà Vương lập tức nói.

- Không cần ngươi đảm bảo, hừ, trong thời gian này, bên ngoài có tiếng đồn vang xa, ngươi vơ vét của cải của yêu thú khác xung quanh, ngươi không biết ta phải gánh bao nhiêu áp lực đâu? Xà Vương! Ngươi làm vậy chẳng phải đã đưa nhược điểm của mình vào tay người khác sao?

Xà Vương.

-... !

Ta cũng chỉ muốn kiếm chút tiền thôi, không phải ngươi cũng kiếm được một mớ sao?

- Được rồi, ở trên ngọn núi đó đi!

Vương Khả chỉ vào một ngọn núi.

Xà Vương cúi đầu xuống, để Vương Khả, Ma Tôn xuống dưới.

- Lão đại, ngài chờ một chút, ta dặn dò Xà Vương thêm ít chuyện, để hắn không gây phiền phức cho ngài nữa!

Vương Khả cung kính nói.

Ma Tôn gật đầu một cái. Nhìn về phía Thần Long Đảo.

Vương Khả dẫn theo Xà Vương đi qua một bên.

- Hôm nay ta đến điều tra xà quật của ngươi, tìm thấy mấy món vật phẩm cấm bên trong, ta thay mặt lão đại tịch thu nó! Nếu ngươi không hài lòng thì có thể quay lại tìm ta!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Vật phẩm cấm?

Xà Vương sững sờ.

- Làm sao? Ngươi còn muốn chối? Ta mất bao nhiêu công sức mới làm cho lão đại không truy cứu ngươi! Ngươi còn muốn giải thích cho ta với lão đại lần nữa?

Vương Khả trừng mắt nói.

Sắc mặt Xà Vương cứng đờ.

- Không, không dám, cứ vậy đi!

- Còn nữa, sau này phải khiêm tốn lại! Ngươi đi cướp bóc cũng đừng cho mọi người biết là ngươi, lén đi là được rồi? Ngươi có biết bây giờ có bao nhiêu người đỏ mắt ghen ghét ngươi không? Ngày nào cũng có người báo cáo cho lão đại về chuyện xấu của ngươi đấy! Nếu như ta mà không phát hiện sớm, tự mình mời lão đại đến đây thẩm vấn ngươi, có lẽ không biết bao nhiêu đệ tử Ma Giáo khác giành đến đâu, đến lúc đó, đừng nói đến đám tài vật kia, ngay cả ngươi và những con rắn con kia, chỉ sợ cả tổ bị bưng đi!

Vương Khả trợn mắt nói.

Xà Vương biến sắc, ta, ta làm gì mọi người cũng biết hết sao?

- Được, ta biết rồi, Vương Khả, lần này phải cám ơn ngươi!

Xà Vương thở dài nói.

- Hừ, khiêm tốn một chút, đừng có cái gì cũng xông lên, làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, đừng xúc động! Ta không thể che chở cho ngươi hoài được đâu!

Vương Khả vỗ vỗ đầu rắn.

Xà Vương.

-... !

Mẹ nó, thật muốn ăn tên vương bát đản Vương Khả này, nhưng lần này lại phải chịu ân tình của hắn.

- Ta đã biết!

Xà Vương gật đầu một cái.

- Còn nữa, hôm nay lão đại tự mình đến thẩm vấn ngươi, ngươi đừng có cái gì cũng không biết, phải biết lễ phép, có lễ tiết, đợi lát nữa lúc ta và lão đại rời đi, ngươi phải dẫn các rắn con đứng trên bờ cát cung tiễn. Đừng có cả ngày chỉ biết hò hét loạn cào cào! Ít nhất phải chờ nửa canh giờ sau khi chúng ta rời đi thì các ngươi mới được làm chuyện của mình! Biết chưa?

Vương Khả trợn mắt nói.

Xà Vương.

-... !

- Ngươi nghĩ rằng chỉ có ta và lão đại đến đây sao? Ngươi có biết bây giờ có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm nơi này không? Ngươi dám thể hiện chút bất kính và không phục đối với lão đại ta, những đôi mắt kia sẽ viết báo cáo nhỏ, toàn bộ đưa đến tay lão đại, ngươi biết chưa?

Vương Khả trợn mắt nói.

Xà Vương banh mặt.

- Ta đã biết! Cám ơn ngươi đã thông báo.

- Hừ, phải để ý xung quanh nữa! Trở về đi!

Vương Khả thở dài.

Vừa nói, Vương Khả vừa đi về phía Ma Tôn cách đó không xa, Xà Vương cũng quay về bãi cát, chỉ đạo bầy rắn vui vẻ đưa tiễn Ma Tôn.

Ma Tôn quay đầu liếc nhìn bãi cát nơi xa, thấy bầy rắn cung kính đưa tiễn, sắc mặt trở nên quỷ dị.

- Được rồi, xuống núi đi, chúng ta đi mau, chúng ta phải đến hành cung của Chu Hồng Y trong vòng nửa giờ, đến đó sẽ an toàn.

Vương Khả giải thích.

Ma Tôn.

- …!

Hai người đi xuống núi để cho Xà Vương và bầy rắn không nhìn thấy hai người, nhưng Xà Vương không hề rời đi, nó dựa theo lời của Vương Khả, chỉ đạo bầy rắn cung tiến nửa canh giờ.

Vương Khả xuống núi, tìm một nơi bí ẩn để Long Ngọc cởi bộ áo bào đen và mặt nạ, mặc đồ trăng lên, nàng đứng thẳng, cực kỳ xinh đẹp.

Vương Khả bước lên, ôm ngang Long Ngọc, nhanh chân chạy.

- Ngươi làm gì?

Long Ngọc cả kinh kêu lên.

- Thời gian không nhiều lắm, tốc độ này của ngươi quá chậm, ta ôm ngươi chạy thì nhanh hơn một chút.

Vương Khả giải thích.

Long Ngọc cau mày, cuối cùng không phản bác.

- Đúng rồi, đây là hai phần thù lao của ngươi!

Vương Khả lập tức kín đáo đưa cho Long Ngọc một cái vòng tay trữ vật.

- Đây là…!

Long Ngọc sững sờ.

- Không phải đã nói rồi sao? Ta chia cho ngươi hai phần tài vật ở Xà Quật, hôm nay ngươi diễn rất được! Đây là ngươi xứng đáng có! Mặc dù Vương Khả ta rất tiết kiệm, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nợ tiền lương!

Vương Khả giải thích.

Sắc mặt Long Ngọc cổ quái, đây là lần đầu tiên nàng nhận được tiền lương, nhưng vì sao lại kỳ quái đến vậy chứ?

- Vương Khả, cái miệng gạt người của ngươi, đúng thật là... !

Ánh mắt Long Ngọc trở nên phức tạp, nói.

- Gạt người, lừa gạt ai? Xà vương kia là người sao? Mẹ nó, không phải là ngươi không nghe thấy, lúc trước hắn nói muốn giết ta, muốn chém ta thành muôn mảnh! Hắn muốn ta chết! Ta cướp chút tiền bẩn của hắn thì sao chứ?

Vương Khả trừng mắt.

Long Ngọc.

-... !

- Người ta đòi mạng ngươi, đổi lại là ngươi, ngươi sẽ lương thiện được như ta không?

Vương Khả nhìn về phía Long Ngọc.

Long Ngọc đen mặt, người ta muốn giết ta, ta trực tiếp giết đối phương! Lương thiện sao? Bây giờ nhìn lại, ngươi lấy chút tiền bẩn kia, đúng là quá lương thiện!

- Ngươi còn cho ta giả mạo Ma Tôn!

Long Ngọc cau mày nói.

- Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Ta kêu ngươi giả mạo Ma Tôn khi nào? Ta luôn gọi ngươi là lão đại, ngươi nghe ta gọi ngươi là Ma Tôn không? Là do Xà Vương nghĩ vậy, chuyện này chẳng liên quan đến ta.

Vương Khả trợn mắt nói.

Long Ngọc.

-... !

Ngươi nói rất có đạo lý, ngươi thật sự không nói, nhưng vì sao, ta lại muốn quất cái miệng rộng của ngươi chứ? Vì cái gì đây?