- Không có việc gì, ngươi đừng nói chuyện, loại chuyện này một năm ta gặp không biết bao nhiêu lần! Ngươi xem là được rồi!
Vương Khả thấp giọng an ủi Long Ngọc đeo mặt nạ Ma Tôn.
Long Ngọc.
-... !
Lại nhìn thấy Vương Khả đứng thẳng người lên, kêu to một tiếng.
- Xà Vương giỏi lắm, ngươi còn dám quay về sao?
Tiếng kêu to này làm cho cả vùng biển rộng nổ vang.
Hảo ngươi một cái Xà Vương, ngươi còn dám trở về?"
Một tiếng kêu to, nổ một vùng biển này cũng là một trận nổ vang.
Cái kia tới Xà Vương đột nhiên sầm mặt lại, ở trên cao nhìn xuống, xuyên thấu qua sương mù thấy được không thuyền nhỏ xa xa.
Một cái xà tướng ngay lập tức tiến lên, đem trước phát sinh tất cả cho Xà Vương giải thích một lần.
Xà Vương híp đôi mắt nhìn về phía Vương Khả và Ma Tôn trên thuyền nhỏ.
Xà Vương cười lạnh.
- Vương Khả, ngươi là tìm người giả mạo Ma Tôn? Còn ngồi thuyền nhỏ đến ma quật của ta? Ngươi đúng là không biết sống chết!
- Vương Khả, ngươi tìm người giả mạo Ma Tôn? Còn ngồi thuyền nhỏ đến xà quật của ta? Các ngươi đúng thật là không biết sống chết!
Xà Vương từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh nhìn hai người Vương Khả.
Vương Khả lại cười lạnh.
- Xà Vương, ngươi có bản lĩnh thì nói lại lần nữa, lão đại phía sau ta, hắn giả mạo ai? Ngươi nói lần nữa cho lão đại ta nghe một chút! Nói đi, nói!
Vương Khả bình tĩnh tự nhiên, làm cho Xà Vương híp đôi mắt một cái.
- Hừ, Ma Tôn thực lực cao cỡ nào, từ trước đến nay chỉ đứng trong hư không, đạp không bước đi, sao lại ngồi thuyền đến xà quật của ta được? Vương Khả, ngươi bại lộ!
Xà Vương cười lạnh nói.
Cho dù Xà Vương đoán được đây là giả, nó cũng không dám nói, chỉ nói ra chứng cớ suy đoán của mình.
- A, ha ha, ngươi nói không sai, hắn không phải là Ma Tôn, chỉ là lão đại của ta! Lão đại của ta chỉ xứng ngồi thuyền nhỏ, ý của ngươi là vậy sao?
Vương Khả cười lạnh nói.
Vương Khả nói xong, Ma Tôn sau lưng sững sờ, ngươi đang nói mát ai đấy?
Quả nhiên, Xà Vương lại cho rằng Vương Khả đang nói nhảm, tự nghĩ 'Lão đại' và 'Ma Tôn' chính là một người.
- Hừ, Vương Khả, cho dù ngươi nói như vậy đi nữa, ta cũng không tin đó là Ma Tôn.
Vương Khả thấy Xà Vương còn muốn tranh luận, lập tức cảm thấy chuyện hôm nay ổn thỏa rồi, bởi vì Xà Vương vẫn đang sợ, nếu không đã xông lên rồi.
- Lão đại, hắn không tin ngươi là Ma Tôn!
Vương Khả nhìn về phía Ma Tôn cười nói.
Xà Vương híp mắt nhìn hai người.
- Lão đại, ngài đừng tức giận, ngài ngồi đâu là quyền tự do của ngài, không ai dám có ý kiến, theo lý, Xà Vương này không nên giữ lại! Nhưng dù sao nó cũng thuộc phân đà Thần Long, nếu không ngài cho ta dạy dỗ hắn, để cho ngài nguôi giận?
Vương Khả nhìn về phía Ma Tôn hỏi.
Ma Tôn nhìn chằm chằm Vương Khả, trong mắt sững sờ. Một Tiên Thiên Cảnh như ngươi dựa vào ta khoác lác thì thôi đi, ngươi còn muốn đánh nhau với nó? Nói đùa gì thế? Dù sao Xà Vương cũng là Kim Đan Cảnh đỉnh phong, cộng thêm nó là yêu thú, ma lực còn vượt qua ngưỡng đỉnh phong đó, ngươi muốn tìm cái chết sao?
- Lão đại, dù sao đây cũng là biển cả, ta không tự do trong biển được, nếu ngài không ngại, phóng ra chút hàn khí, làm một mặt băng được không?
Vương Khả cầu xin.
Cách đó không xa, Xà Vương híp mắt, đóng băng mặt biển?
Sau đó Ma Tôn gật đầu một cái.
- Xì xì thử... !
Lấy Ma Tôn làm trung tâm, nước biển bốn phía kết băng trong nháy mắt,
Cái này cũng không tính là gì, đó là hàn khí của Tiên Nhân Băng, Ma Tôn chỉ phóng tất cả hàn khí đang áp chế ra thì có thể ngưng tụ được cả núi băng, muốn tạo ra một mặt băng thì có gì khó?
Trong chớp mắt, mặt băng có đường kính mười trượng xuất hiện trên biển lớn.
Sự thay đổi chớp nhoáng này làm cho Xà Vương giật mình, bởi vì nó thuộc về phạm vi pháp thuật, ít nhất phải là cường giả Kim Đan Cảnh mới có thể tạo ra được, mà người này không cần kết ấn, chỉ cần niệm chú là dưới chân đã kết băng?
Bỗng nhiên Xà Vương càng thêm kiêng kỵ vị Ma Tôn kia.
- Cám ơn lão đại!
Vương Khả lại cảm kích nói.
- Vương Khả, một chút võ mèo ba chân mà muốn dọa ta sợ sao? Qua đây, ta xem ngươi dạy dỗ ta thế nào?
Xà Vương cười gằn nói.
Vương Khả không quan tâm đến Xà Vương, mà nhìn về phía Ma Tôn.
- Lão đại, bây giờ ta chỉ là Tiên Thiên Cảnh, đánh không lại Xà Vương!
Xà Vương.
-... !
Ma Tôn.
-... !
Ngươi đánh không lại, ngươi bốc phét nửa ngày làm gì?
- Nhưng dù sao ta cũng là đà chủ Thần Long, cũng không thể làm mất mặt mũi của đà chủ được, vậy nên, nhờ lão đại giúp ta một chút.
- Ừ?
Bỗng nhiên Xà Vương híp mắt lại.
Nếu Xà Vương chắc chắn Ma Tôn này là giả, nhưng quan trọng nhất, đó là kẻ kia phải yếu đến đáng thương, không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng, ý của Vương Khả là Ma Tôn kia có thể tùy tiện xử lý nó?
Ma Tôn cũng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Vương Khả, mẹ nó, không phải ngươi nói tự mình muốn đối phó Xà Vương sao? Để cho ta ra tay? Ta bây giờ thế nào chẳng lẽ ngươi không biết? Ta mà ra tay được thì còn cần ngươi ở đây nói nhảm không?
- Lão đại, ngươi tùy tiện truyền một chút chân nguyên cho ta là được, ta đi xé xác nó ra!
Vương Khả tự tin nói.
Xà Vương.
-... !
Ma Tôn.
-... !
Xà Vương lo lắng, bởi vì Vương Khả bốc phét ngày càng lớn, mẹ nó, tùy tiện truyền một chút chân nguyên cho Tiên Thiên Cảnh như ngươi, ngươi sẽ xé xác được một Kim Đan Cảnh đỉnh phong như ta? Ngươi bốc phét nó vừa thôi! Trong Thập Vạn Đại Sơn này không ai làm được! Không, Ma Tôn làm được, nhưng đây là Ma Tôn giả mà!
- Lão đại, ngài đặt tay sau lưng ta, tùy tiện truyền một chút là được.
Vương Khả lập tức đi đến trước mặt Ma Tôn.
Ma Tôn.
-... !
Ta mà có lực lượng chân nguyên cho ngươi sao? Chẳng lẽ ta không tự mình ra tay? Ngươi làm cái gì vậy?
- Lão đại, phiền toái, mời truyền cho ta một chút lực lượng, một chút xíu thôi là được.
Dưới mặt nạ, sắc mặt Ma Tôn khó coi, nhưng bây giờ Vương Khả ở đây bốc phét với mình, bất đắc dĩ nàng chỉ đành phối hợp, mình mới khôi phục được chút chân nguyên, chỉ là hạt cát trong sa mạc, cũng không dùng được, thôi, cho ngươi đi!