Vương Khả quay đầu nói với Ma Tôn.
Đám Xà Tướng biến sắc. Em gái ngươi, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có cần vu oan như vậy không?
- Ma Tôn minh giám, Vương Khả vu khống chúng ta, đại vương trung thành tuyệt đối với Ma Tôn, sao tham gia tạo phản được?
Một Xà Tướng lo lắng nói.
Ma Tôn lạnh lùng nhìn bọn chúng, không nói chuyện.
- Hừ, ngươi nghĩ lão đại của ta tin lời ngươi không? Đại hội Long Môn, nội bộ Ma Giáo có loạn đảng tạo phản! Đồ chán sống, lần này, lão đại ta phải điều tra rõ ràng, hừ, chúng ta vừa nhận được tin tức, bây giờ Xà Vương đang vơ vét của cải gia sản những Hải Yêu xung quanh, hắn là người thắng lớn sau đại hội Long Môn! Như vậy mà không có vấn đề sao? Chắc chắn trong Xà Quật còn cất giấu chứng cơ nổi loạn của hắn! Các ngươi cũng là đồng đảng, đáng chết!
Vương Khả khiển trách quát mắng.
- Ngươi đánh rắm! Đại vương nói, trước đó đại vương cũng không biết!
Con rắn kia trợn mắt nói.
- Ma Tôn, Vương Khả vu khống chúng ta!
Con rắn kia lo lắng bẩm báo.
- Hừ, ta lão đại cho Xà Vương cơ hội, đến đây tra hỏi Xà Vương, cho nó có cơ hội giải thích, vậy mà nó lại trốn không ra gặp lão đại, chẳng phải là có tật giật mình?
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Đại vương không ở nhà, ta đã phái rắn đi thông báo!
Con rắn kia nói ra.
- Hoang đường! Rõ ràng là nghe nói lão đại nhà ta đến đây tra hỏi, chột dạ chạy trốn!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi đánh rắm, đại vương nhà ta sẽ nhanh chóng quay về, các ngươi lại chờ một thời gian, nhà ta đại vương sẽ trở về!
Con rắn kia trợn mắt nói.
- Ý của ngươi là để lão đại của ta, chờ?
Vương Khả lạnh giọng hỏi.
Con rắn kia biến sắc, để Ma Tôn chờ? Không ai trong Ma Giáo dám làm như vậy, không, toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn này ai dám chứ?
- Hừ, to gan nói dối, dù có trăm ngàn lý do cũng không thể lừa được lão đại nhà ta! Các ngươi có tin không, chỉ cần lão đại đánh một chiêu, đám xà các ngươi sẽ đầu rơi máu chảy?
Vương Khả lạnh lùng quát mắng.
Con rắn kia cứng đờ. Tin, đương nhiên tin tưởng! Ngay cả đại vương cũng không qua nổi một chiêu của Ma Tôn, chúng ta là cái gì chứ?
- Vương Khả, ngươi đừng ức hiếp rắn quá đáng.
Con rắn kia trợn mắt nói.
- Ta ức hiếp rắn quá đáng? Là do Xà Vương tạo phản, còn chứa chấp chứng cứ phản loạn! Nói không chừng còn giấu đám tặc tử nổi loạn.
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Ngươi miệng máu phun rắn!
Con rắn kia trợn mắt nói.
- Miệng máu phun rắn? Vậy các ngươi dám cho ta vào điều tra không?
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Có cái gì không dám?
Con rắn kia trợn mắt nói.
Vương Khả quay đầu nhìn về phía Ma Tôn.
- Lão đại, đám này xà tướng nói lời thề son sắt, nhưng, nếu ngài đã đến đây, chúng ta phải điều tra thật kỹ, ta khá quen thuộc nơi này, ta sẽ điều tra giúp ngài! Lão đại, ngài có thể dùng thần thức giám sát ta, ta đảm bảo sẽ không vu oan hãm hại ai! Đen là đen, trắng là trắng! Tuyệt đối ta sẽ không tha cho bất cứ loạn thần tặc tử nào!
Ma Tôn nhìn chằm chằm Vương Khả một lúc, khẽ gật đầu một cái.
Ma Tôn gật đầu một cái, Vương Khả lập tức xoay người lại.
- Hừ, được rồi, tất cả các ngươi lên bãi cát phía bắc đảo Thần Long chờ ta điều tra, Ma Tôn sẽ giám sát các ngươi! Hừ, nếu ta điều tra ra chút chứng cớ Xà Vương tạo phản, các ngươi chết chắc!
Vương Khả dữ tợn nói.
Một đám xà tướng giương mắt nhìn Vương Khả. Hiển nhiên bọn chúng không muốn cho Vương Khả vào trong điều tra.
Nhưng, Ma Tôn ở đây, ai dám phản kháng? Hơn nữa, có Ma Tôn dùng thần thức giám sát, Vương Khả không dám động tay động chân.
- Được, chúng ta lên bãi cát chờ, Ma Tôn, đại vương nhà ta trong sạch, nhờ ngài minh xét! Lát nữa đại vương sẽ quay về, xin ngài đợi!
Con rắn kia nói.
Ma Tôn cũng không quan tâm, vẫn lạnh lẽo nhìn xuống.
- Nghe cho kỹ, ai dám ở lại, chính là đồng đảng của Xà Vương! Ta ngược lại muốn xem, Xà Vương có chứa chấp loạn đảng không!
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Đi! Rống ~~~~!
Con rắn kia rống to một tiếng.
Lập tức, một đám Xà Tướng dẫn theo bầy rắn đi về bãi cát phía Bắc đảo Thần Long. Rất nhanh, nơi này không còn một mống rắn nào, bọn chúng đứng trên bãi cát, nhìn chằm chằm nơi này.
- Lão đại, ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ nhanh chóng quay lại.
Vương Khả vừa nói, vừa nhảy vào trong biển rộng.
Ma Tôn đứng trên thuyền băng, mặc dù đeo mặt nạ, nhưng ánh mắt lại mờ mịt.
- Mẹ nó, tên Vương Khả này dựa vào bốc phét là được? Hắn có bao nhiêu kinh nghiệm ở đây chứ? Quen việc dễ làm lừa hết đám thủ vệ Xà Tướng đi?
Mặt biển hoàn toàn yên tĩnh, Ma Tôn đứng trên thuyền nhỏ giống như Định Hải Thần Châm, làm cho bầy rắn co quắp nơi xa, không dám đến gần.
Vương Khả vào xà quật, cướp sạch mọi thứ, hoàn toàn không nhìn được có bao nhiêu đồ, chỉ là ngoài miệng nhịn không được nói.
- Phát tài! Phát tài!
Cũng không lâu lắm, Vương Khả từ dưới nước ngoi lên.
Trước khi ngoi lên, Vương Khả hung hắn vuốt nụ cười trên mặt xuống, khôi phục lại sắc mặt nghiêm túc kèm theo sự giận dữ.
Nhảy lên thuyền nhỏ, Vương Khả đang muốn nói gì đó.
- Hoa lạp lạp lạp!
Cách đó không xa, bỗng nhiên một con thuyền đi đến, trên thuyền là một đội quân xà chen chúc quay về.
- Đại vương? Đại vương trở về!
- Sao đại vương quay về sớm như vậy? Không thể nào, Lão Bát vừa đi ra ngoài bẩm báo, đã về ngay?
Trên bãi cát phía Bắc Đảo Thần Long vang lên tiếng kêu kinh ngạc của bầy rắn.
Một xà tướng bên cạnh Xà Vương kêu lên.
- Ta chuẩn bị đến hang ổ Ngạc Ngư Yêu tìm đại vương, không ngờ rằng, đại vương đã quay về trước!
- Đám cá sấu nhỏ đã nhận được tin tức từ trước, lấy sạch tiền bỏ trốn! Xui xẻo, chúng ta vồ hụt nên phải về sớm!
Lại một cái xà tướng giải thích.
Trong lúc nói chuyện, Xà Vương dẫn theo một đám thuộc hạ từ trên cao nhìn xuống, phá sương mù quay về, bao vây bốn phương tám hướng quanh xà quật lại.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.
- Mẹ nó, ta đã căn thời gian chênh lệch rồi, sao lại sai sót được chứ?
- Vương Khả, ta lần này bị ngươi hố!
Ma Tôn lạnh giọng buồn bực nói.
Hóa ta tưởng mọi thứ nằm trong bàn tay, nhưng bây giờ Xà Vương về sớm, mình còn chưa khôi phục tu vi, Vương Khả chỉ là Tiên Thiên Cảnh, làm sao bây giờ?