Trong mắt Vương Khả lóe lên sự hưng phấn.
Long Ngọc có chút theo không kịp suy nghĩ của Vương Khả.
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Long Ngọc khó hiểu nói.
- Tất cả tiền tài trong xà quật là tiên bẩn do Xà Vương cướp bóc về! Đó là nghiệp chướng! Những yêu thú bị hắn cướp bóc tiền ở trên trời có linh thiêng, chắc chắn không yên nghỉ được! Đúng là quá đáng!
Vương Khả đau lòng nói.
- Ý của ngươi là... ?
Long Ngọc dường như đoán được ý của Vương Khả.
- Ta được xem là cấp trên của Xà Vương, sao cơ thể bỏ mặc hắn đọa lạc như thế? Cho dù hắn muốn giết ta, ta cũng đưa hắn quay về còn đường đúng đắn!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Cho nên?
Long Ngọc nhìn Vương Khả.
- Cho nên, ta quyết định, ta muốn tịch thu số tiền mà hắn dùng lòng dạ hiểm độc để cướp về! Cho hắn biết, ông trời chỉ đền bù cho người cần cù, không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn đầu gối, không được dùng loại thủ đoạn cướp bóc kia!
Ánh mắt Vương Khả trở nên kiên định.
Long Ngọc.
- …!
Ngươi muốn đen ăn đen có cần phải nói đường hoàng như vậy không?
- Ánh mắt kia của ngươi là sao? Xà Vương làm chuyện xấu, hắn muốn ăn ta, muốn chém ta thành muôn mảnh, ta còn giáo dục hắn như vậy, hắn không biết ơn ta sao?
Vương Khả trừng mắt nhìn Long Ngọc.
Long Ngọc.
-... !
Trong phòng rơi vào yên tĩnh quỷ dị. Ngươi nói rất có lý, con mẹ nó ta không biết nói gì.
- Mặc dù Xà Vương ra ngoài cướp bóc, nhưng xà quật của hắn vẫn có xà tướng trông coi, đám xà tướng kia có tu vi Kim Đan Cảnh, ngươi mới là Tiên Thiên Cảnh thôi? Sao ngươi tịch thu tài vật từ tay bọn chúng được?
Long Ngọc trầm giọng nói.
- Nếu không dùng võ, ta phải dùng trí!
Vương Khả hưng phấn cười nói.
- Dùng trí? Xà tướng tuyệt đối không cho người nào đến gần!
Long Ngọc không tin nói.
Vương Khả đánh giá Long Ngọc, Vương Khả nhìn kỹ một lần từ trên xuống dưới.
- Ngươi muốn làm gì?
Long Ngọc biến sắc.
Bây giờ nàng không có tu vi, chẳng lẽ Vương Khả có ý đồ xấu với mình?
- Chiều cao của ngươi không khác Ma Tôn cho lắm?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
Long Ngọc biến sắc, chẳng lẽ, Vương Khả phát hiện thân phận chân chính của mình?
- Quá tốt rồi, cứ làm như vậy đi! Ta có biện pháp!
Vương Khả lập tức vui vẻ nói.
Vừa nói, Vương Khả lấy một cái mặt nạ từ trong vòng tay trữ vật ra.
- Cái mặt nạ này?
Long Ngọc biến sắc.
- Cái mặt nạ này sao, có lẽ ngươi đã thấy rồi, ngươi là thị nữ của Ma Tôn, chắc chắn nhận ra? Ngươi thấy mặt nạ này giống thật không?
Vương Khả dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Long Ngọc.
Sắc mặt của Long Ngọc cổ quái cầm mặt nạ ác quỷ kia, nhìn thật kỹ.
- Đây là mặt nạ của Ma Tôn?
Long Ngọc cổ quái nói.
- Là giả đấy! Ta mời chuyên gia làm giả nó! Ngươi thấy có giống thật không?
Vương Khả mong đợi nói.
Long Ngọc.
-... !
Long Ngọc tuyệt đối không ngờ rằng Vương Khả có thể móc một cái mặt nạ của Ma Tôn ra?
- Giống thật, nhưng ngươi dùng nó làm gì?
Long Ngọc tò mò nói.
- Nói nhảm, mặt nạ mô phỏng đương nhiên để bán rồi, chỉ là còn chưa sản xuất số lượng lớn, đợi sau này, ta sẽ chào hàng khắp Thập Vạn Đại Sơn, chắc chắn sẽ bán chạy như điên!
Vương Khả hưng phấn nói.
- Bán chạy như điên?
Long Ngọc kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả.
- Ngươi không biết sao? Ma Tôn là nhân vật công chúng đấy, mỗi hành động của hắn sẽ kéo theo rất nhiều ánh mắt khắp Thập Vạn Đại Sơn, bao nhiêu người nhìn chằm chằm, hắn chính là minh tinh lớn nhất Thập Vạn Đại Sơn này, mặt nạ đeo hàng năm! Giống hệt! Ngươi nói đám người tu tiên có dám bỏ tiền mua không? Bây giờ ta lén chế tạo, chỉ sợ có người làm theo! Đợi chế tạo được rất nhiều, ta sẽ nhanh chóng tung ra thị trường! Đến lúc đó mọi người sẽ mua theo trào lưu! Điên cuồng bán ra, tất cả là tiền, vô số tiền!
Vương Khả kích động nói.
Long Ngọc.
-... !
Khuôn mặt nàng co quắp một lúc, long Ngọc cổ quái nói.
- Lần đầu tiên ta thấy người dám cầm hình tượng Ma Tôn ra kiếm tiền! Ngươi không sợ chết sao?
- Sợ chết gì chứ? Ma Tôn không nói ta không được làm giả mặt nạ của hắn! Nói không chừng Ma Tôn còn muốn trở thành thiên vương đấy chứ! Ta làm gì sai nào?
Vương Khả hùng hồn nói.
Long Ngọc.
-... !
Ta đã nhìn ra rồi, cái tên Vương Khả này không phải không hiểu, mà là mặt mũi hắn quá dày!
- Đương nhiên, nếu Ma Tôn cấm, không cho phép bán mặt nạ nữa, cũng chẳng sao, ta đã kiếm đủ tiền rồi, sau này sẽ có rất nhiều hàng nhái, vừa lúc đổi nghề! Cái này gọi là ngươi không có ta có, ngươi có ta đã có, ngươi muốn ta cho, ngươi có ta bỏ! Vừa kịp kiếm tiền, sau đó thu tay!
Vương Khả đắc ý nói.
Long Ngọc.
-... !
Mẹ nó, đây không phải mặt mũi quá dày, đây là không biết xấu hổ!
- Qua đây, đeo nó lên cho ta xem!
Vương Khả mong chờ đưa mặt nạ cho Long Ngọc.
- Bây giờ ngươi muốn làm gì?
Long Ngọc cau mày nói.
- Ngươi cứ đeo lên!
Vương Khả thúc giục.
Long Ngọc nghi ngờ đeo mặt nạ lên.
- Tuyệt, cứ như vậy, quá tốt rồi!
Vương Khả vỗ tay khen hay.
Long Ngọc.
-... !
- Vương Khả, ngươi muốn làm gì? Bắt ta đeo mặt nạ giả Ma Tôn? Làm gì?
Long Ngọc cau mày nói.
- Ngươi cao gần bằng Ma Tôn, nếu đeo mặt nạ, khoác áo choàng đen, chậc chậc…!
Vương Khả lộ ra sự hưng phấn.
Long Ngọc bỗng nhiên giật mình.
- Ngươi muốn ta giả mạo Ma Tôn?
Mẹ nó, cuối cùng Long Ngọc cũng hiểu ra, cái tên Vương Khả khốn khiếp này bắt mình giả mạo Ma Tôn, đi hù dọa đám Xà Tướng bên kia?
- Cái gì mà giả mạo Ma Tôn? Ngươi chỉ mặc đồ giống Ma Tôn thôi! Ta không gọi ngươi là Ma Tôn, là do đám Xà Vương, Xà Tướng nghĩ ngươi là Ma Tôn, trách ta được sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
Long Ngọc.
-... !
Không phải cũng giống nhau sao?
- Hoàn toàn không giống nhau, bản chất khác nhau! Ta kêu ngươi giả mạo Ma Tôn, như vậy là bất kính với Ma Tôn! Nhưng ta đâu bắt ngươi giả mạo hắn, ta chỉ cho ngươi mặc quần áo đen, đeo mặt nạ! Là đám Xà Tướng nghĩ ngươi là Ma Tôn, đâu liên quan gì đến ta? Muốn nói bất kính cũng phải tìm đám xà kia! Ta không liên quan!
Vương Khả trợn mắt nói.
Long Ngọc.
-... !
Mẹ nó, có phải Ma Tôn nên cám ơn ngươi không?
- Qua đây, ngươi thử xem, chúng ta đi qua bên xà quật, kiếm chút lời!