Vương Khả lập tức lôi kéo Long Ngọc chạy thẳng đến hang động băng cách đó không xa.
Long Ngọc bị Vương Khả kéo tay, bản năng nhướng mày, muốn hất ra, nhưng bây giờ, mặc dù kinh mạch của nàng đã khôi phục, nhưng vẫn không có chân nguyên, nàng giống như phàm nhân, chỉ có thể để mặc Vương Khả kéo đi.
Bọn họ nhanh chóng đi đến chỗ động băng, Vương Khả thuần thục dùng một tảng băng che cửa động lại, sau đó dùng lửa hòa tan, để cửa băng hòa thành một với vách động.
Long Ngọc ngạc nhiên nhìn cái động băng này.
- Ngươi đào thành một căn phòng lớn?
Long Ngọc kinh ngạc nói.
- Tuyệt học gia truyền, thủ đoạn bảo vệ tính mạng thôi! Trước kia đào trong đất, bây giờ điều kiện không cho phép, chỉ có thể đào một phòng khách hai phòng ngủ ở đây. Đáng tiếc không có nhà bếp, ngươi tạm chấp nhận đi!
Vương Khả giải thích.
Long Ngọc.
-... !
- Cái này gọi là ghế sô pha, điều kiện có hạn, ta dùng đá lạnh làm, nên sẽ lạnh một chút, ngươi dùng cái đệm ngồi lên là được!
Vương Khả giải thích nói.
Hai người ngồi trong phòng băng, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy một đám rắn bơi đến núi băng, mấy con rắn lớn bò lên chỗ cao, giống như đang đợi cái gì, cuối cùng, một con xà khổng lồ bơi đến, bơi quanh một lúc mới bò lên núi băng.
- Là Xà Vương?
Vương Khả sững sờ.
- Rống ~~~~~, vì sao ở đây có một ngọn núi băng?
Xà Vương hỏi.
- Chúng ta cũng không biết, vừa đến đã nhìn thấy núi băng ở đây rồi!
Một xà tướng nói.
- Hừ, cũng không biết từ chỗ nào trôi đến, trong thời tiết này mà còn có núi băng chưa tan sao?
Xà Vương oán trách một câu.
- Đại vương, phía trước chính là đảo Ngạc Ngư Yêu? Đại vương, ngài chắc chắn là Ngạc Ngư Yêu đã chết rồi sao?
Một xà tướng hỏi.
- Nói nhảm, ta tận mắt nhìn thấy, cá sấu yêu chết tại Long Môn đại hội, nơi ở của nó, chỉ còn lại có một đám tiểu lâu la bảo vệ!"
Xà Vương dữ tợn nói.
- Vậy là tốt rồi!
Một đám xà tướng hưng phấn nói.
- Hừ, ta lừa các ngươi bao giờ chưa? Ta dẫn các ngươi xông vào nhiều yêu quật như thế nhưng có gặp được Yêu Vương nào? Hừ, đám hỗn đản này trước đây còn ngang ngược, bây giờ chết hết, ha ha ha, tất cả tài sản của bọn chúng sẽ là của ta, tất cả rắn chuẩn bị, theo ta đến Ngạc Ngư Yêu Quật, lấy tất cả bảo vật trong bảo khố của hắn, đưa về xà quật của ta, ai dám ngăn cản, giết không tha!
Xà Vương gầm rú nói.
- Vâng!
Một đám xà tướng hưng phấn nói.
Vương Khả ngồi ở trên ghế sa lon trong băng động, trừng mắt to nhìn bên ngoài.
- Mẹ nó, lúc ở đại hồi Long Môn, ta lấy vòng tay trữ vật, pháp bảo trên thi thể mà Xà Vương Không hề nhìn một cái, hóa ra hắn chờ ở đây sao? Chỉ cần có yêu thú chết đi, hắn sẽ đến hang ổ cướp sạch! Mẹ nó, đúng là trộm cướp!
Vương Khả trừng mắt giận dữ nói.
- Hình như ngươi rất tức giận?
Long Ngọc tò mò nói.
- Nói nhảm, ta là cấp trên của hắn, có cơ hội vớt tiền mà hắn lại không nói cho ta? Còn muốn độc chiếm? Hắn còn để lãnh đạo như ta vào trong mắt không?
Vương Khả tức giận nói.
Long Ngọc.
-... !
- Yên lặng!
Bỗng nhiên Xà Vương kêu to.
Bầy rắn yên tĩnh trở lại trong nháy mắt.
- Đại vương, sao vậy?
Một xà tướng tò mò nói.
- Hình như ta nghe được giọng của tên khốn Vương Khả kia.
Xà Vương nghi ngờ nói.
Trong động băng, Vương Khả lập tức che miệng.
- Đại vương, có phải ngươi nghe nhầm không? Sao Vương Khả lại ở đây chứ? Chúng ta đã lục soát bốn phía, không có người!
Một xà tướng nói.
Xà Vương trầm ngâm, gật đầu một cái.
- Có lẽ vậy, ta muốn giết tên Vương Khả khốn khiếp này quá nên mới nghe nhầm!
- Đại vương, dựa theo ngươi yêu cầu, chúng ta đã phái rắn nhìn chằm chằm bốn phía Chướng Hải, chỉ cần Vương Khả xuất hiện, chắc chắn sẽ báo về.
Con rắn kia nói.
- Vậy thì tốt, nhìn cho kỹ, ta nhận được tin Vương Khả đã biến mất một tháng rồi, biến mất trong vụ nổ ở đại hội Long Môn, có khả năng lớn bị rơi vào Chướng Hải, vì thế, chúng ta có khả năng gặp hắn! Hừ, lúc ở đại hội Long Môn, hắn có Ma Tôn che chở, ta không làm gì được hắn! Bây giờ hắn mà đến Chướng Hải, ta sẽ làm cho hắn hối hận khi làm người, ta muốn chém hắn thành muôn mảnh, ăn tươi nuốt sống!
Xà Vương quát.
- Vâng!
Một đám xà tướng đáp lời.
- Đi, theo ta lên đảo, lục soát nhà Cự Ngạc Yêu, ha ha ha ha!
Xà Vương cười to nói.
Vừa nói, Xà Vương dẫn bầy rắn lao về phía một hòn đảo cách đó không xa.
Cho đến khi tất cả độc xà đi khỏi, Vương Khả mới thả tay ra, trừng mắt về phía Xà Vương vừa đi khỏi.
- Bạch nhãn lang, tên Xà Vương này thật xảo quyệt! Lúc ở đại hội Long Môn, dựa vào mặt mũi của ta ăn biết bao nhiêu long khí? Nếu không nhờ ta thì ngươi đã chết ở Vạn Huyết Dưỡng Long Đại Trận, là ta đánh thức ngươi! Ta cho ngươi nhiều thứ tốt, cứu mạng ngươi, ngươi còn muốn ăn ta? Bệnh tâm thần!
- Bạch nhãn lang, tên Xà Vương này thật xảo quyệt! Lúc ở đại hội Long Môn, dựa vào mặt mũi của ta ăn biết bao nhiêu long khí? Nếu không nhờ ta thì ngươi đã chết ở Vạn Huyết Dưỡng Long Đại Trận, là ta đánh thức ngươi! Ta cho ngươi nhiều thứ tốt, cứu mạng ngươi, ngươi còn muốn ăn ta? Bệnh tâm thần!
Vương Khả tức giận nhìn Xà Vương rời đi!
- Ta có thể nghe ra, Xà Vương oán hận không nhỏ với ngươi! Ngươi chắc chắn là hắn bị bệnh tâm thần chứ?
Long Ngọc khó hiểu nói.
- Đương nhiên, hắn muốn ăn ta, ngươi không nghe thấy sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Long Ngọc tò mò nói.
- Đúng rồi, có phải yêu thú rất thích bỏ tài vật trong hang động mình không?
Vương Khả tò mò hỏi.
- Không phải, đa phần yêu thú không thể dùng vòng tay trữ vật được! Không còn cách nào dùng trang bị không gian, nên phải để bên ngoài!
Long Ngọc giải thích.
- Ra vậy, khó trách Xà Vương bỏ tài vật trong xà quật, những hải yêu khác cũng có hang động riêng, còn nữa, lúc đó ta lấy nhiều vòng tay trữ vật như vậy, Xà Vương cũng không quan tâm, hóa ra là vì hắn không dùng được.
Trong mắt Vương Khả lóe lên một cỗ hưng phấn.
- Ngươi có ý gì?
Long Ngọc khó hiểu.
- Vậy ngươi nói xem, trong thời gian này Xà Vương đi cướp bóc được rất nhiều tài vật? Đều đang bỏ ở Xà Quật?