Trương Chính Đạo giải thích.
- Sắc Dục Thiên? Chính là cái người trong truyền thuyết từng tuyên bố sẽ đuổi giết bất cứ ai nhìn thấy mặt hắn? Đệ Nhị đường chủ, Sắc Dục Thiên?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Đúng rồi, nếu không thì ngươi nghĩ đó là ai? Sao lại là hòa thượng được? Ánh mắt ngươi có vấn đề?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Đánh rắm, sao ta nhận nhầm người được? Xà Vương còn bị hòa thượng Giới Sắc đánh cho một trận!
Vương Khả nhìn về phía Xà Vương.
Xà Vương gật đầu một cái, nó dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Sắc Dục Thiên.
Vương Khả nhíu mày.
- Đệ nhị đường chủ Sắc Dục Thiên? Độ Huyết Tự hòa thượng Giới Sắc? Sắc Dục Thiên? Giới Sắc?
Nhìn lại, vòng bảo vệ xung quanh người Sắc Dục Thiên sắp biến mất, sắc mặt Sắc Dục Thiên lạnh lẽo.
- Tử Bất Phàm, sao ngươi còn chưa ra tay! Ta đang điều khiển đại trận, không ra tay được, ngươi hành động đi!
Sắc Dục Thiên kêu to một tiếng, Tử Trọng Sơn ngừng lại, nhìn về phía Vương Khả.
- Không liên quan đến chúng ta! Chúng ta bị ép đứng ở nơi này!
Vương Khả lập tức nói.
Ngay lúc này, căn phòng sau lưng Vương Khả mở ra, Tử Bất Phàm chậm rãi đi ra.
- Hừ, ai đứng nhìn? Ta đang đợi thiên lôi đánh xuống, sau đó phản kích lại! Nhưng không ngờ Tử Trọng Sơn không đánh đến chỗ ta, sao ta ra tay được?
Tử Bất Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Hừ!
Sắc Dục Thiên hừ lạnh một tiếng.
- Graaoo!
Trong tiếng gào thét của huyết long, vô số huyết vụ bao phủ cả Sắc Dục Thiên và huyết long, sau đó biến mất trong sương mù. Hiển nhiên, cuộc chiến bên ngoài sẽ giao cho Tử Bất Phàm, Sắc Dục Thiên tập trung tinh thần thao túng đại trận chém giết bốn phía.
- Tử Bất Phàm?
Tử Trọng Sơn sầm mặt nhìn về phía Tử Bất Phàm.
- Tử Trọng Sơn, có phải ngươi đã phát hiện ra ta, nên cố ý không đánh đến chỗ này?
Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn Tử Trọng Sơn, nói.
- Lôi điện của ta không cố ý tránh ai cả, vừa rồi có vài chục lôi điện đánh lên cao ốc, nhưng toàn bộ bị biến mất!
Tử Trọng Sơn lạnh lùng nói.
- Ngươi đánh rắm, ngươi phát hiện ta, cố ý không dẫn lôi đến!
Tử Bất Phàm trợn mắt nói.
- Tử Bất Phàm đường chủ, không thể trách tông chủ Tử Trọng Sơn, hắn bị oan uổng! Vừa rồi đúng là có lôi điện đánh xuống.
Vương Khả nhanh chóng kêu lên.
Trương Chính Đạo bên cạnh kéo hắn lại, mẹ nó, hai đại lão Nguyên Anh Cảnh tranh chấp, một Tiên Thiên Cảnh nho nhỏ như ngươi cũng dám xen mồm vào. Ngươi muốn chết phải không? Muốn chết cũng đừng kéo ta vào chung!
- Hả?
Quả nhiên sắc mặt Tử Bất Phàm tràn đầy sát khí nhìn về phía Vương Khả.
Mẹ nó, rốt cuộc ngươi ở bên nào? Lúc này còn dám đứng ra hòa giải?
- Cao ốc này của ta có đặt cột thu lôi, vì thế sét không đánh lên được! Còn cột thu lôi thì ở bên kia, các ngươi xem!
Vương Khả chỉ cột thu lôi cách đó không xa.
Tử Bất Phàm.
- …!
Tử Trọng Sơn.
- …!
- Cao ốc của ta có cột thu lôi, sẽ quẫy nhiễu đến hai vị dùng lôi điện chiến đấu! Hai vị, để cho các ngươi có thể đánh nhau sảng khoái, đánh tận hứng, đánh vui vẻ, mời rời xa cao ốc của ta! Như vậy, ngươi tốt, hắn tốt, ta cũng tốt!
Vương Khả lo lắng khuyên.
Đại lão Nguyên Anh Cảnh đánh nhau, nếu không cẩn thận thì cao ốc của ta sẽ bị sập ngay, ta bỏ bao nhiêu tiền mới vất vả xây được, các ngươi đánh sập rồi thì ta phải làm sao? Chẳng lẽ tiền bạc ngâm nước hết?
Tử Bất Phàm, Tử Trọng Sơn trừng mắt nhìn Vương Khả một lúc, cái gì mà ngươi tốt, hắn tốt, ta cũng tốt? Tiểu tử nhà ngươi có bệnh phải không?
- Oanh két!
Lại có một tia chớp bổ về phía cao ốc, quả nhiên, cột thu lôi hấp thu, lôi điện bị dẫn vào mặt đất, mà cao ốc thì không sao.
- Cột thu lôi?
Tử Trọng Sơn cổ quái nói.
- Đúng vậy! Tông chủ Tử Trọng Sơn, nếu ngươi thích, sau đó ta sẽ đưa cho ngài mười tám cái, bây giờ mời hai người đi nơi khác đánh nhau giùm! Cao ốc của ta xây không dễ dàng, tốn rất nhiều tâm huyết của công nhân! Chúng ta vô tội!
Vương Khả lập tức khuyên nhủ.
Tử Trọng Sơn mặt lạnh liếc nhìn Vương Khả, sau đó không quan tâm.
- Tử Trọng Sơn, ngươi đừng xen vào việc của người khác, vì sao ngươi ở nơi này?
Tử Bất Phàm trợn mắt nói.
Tử Trọng Sơn trầm mặc một lúc, cuối cùng khe khẽ thở dài.
- Tiểu muội, đã nhiều năm như vậy, ngươi nên trở về rồi!
Vương Khả, Trương Chính Đạo ở bên cạnh mở to hai mắt nhìn.
- Tiểu muội? Hai người bọn họ là huynh muội sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Tông chủ Kim Ô Tông chính đạo là ca ca của Đệ Tam đường chủ ma giáo? Tin tức kinh khủng như thế?
Chính Đạo cũng trố mắt đứng nhìn.
- Quay về? Ha ha ha, về cái gì chứ? Bây giờ ta rất tốt! Tử Trọng Sơn, ngươi thức thời thì mau cút, nếu không đừng trách ta không khách khí!
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
- Tiểu muội, ngươi tạo nghiệt với Sắc Dục Thiên, vậy thì đừng trách ta bắt ngươi trở về!
Tử Trọng Sơn lạnh lùng nói.
- Đến đây, Tử La Thiên Võng!
Tử Bất Phàm kêu to một tiếng.
- Ầm ầm!
Lập tức, mây đen trên bầu trời kéo đến, lôi điện cũng bắt đầu khởi động, chỉ khác rằng những lôi điện kia bị Tử Bất Phàm điều kiển, đánh về phía Tử Trọng Sơn.
- Tử Bất Phàm đường chủ, đừng đánh ở chỗ ta!
Vương Khả lo lắng nói.
- Hừ, ồn ào!
Tử Bất Phàm hừ lạnh một tiếng rồi xông lên trời.
- Tiểu muội, lôi pháp của ngươi lại có tiến bộ sao? Nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta, nhanh tỉnh ngộ đi, theo ta về tông môn!
Tử Trọng Sơn kêu to một tiếng.
Chỉ thấy có vô số lôi điện bao trùm lên hai huynh muội, hai người phóng ra hai bên, đánh ra một chưởng.
- Oanh ~~~~~~~~~~~~~~!
Giống như hai quả cầu lôi điện to lớn va chạm với nhau giữa không trung, nổ tung, ánh sáng kinh khủng làm tất cả mọi thứ trở nên lóa mắt.
Đám người Vương Khả bị ánh sáng làm cho con mắt không mở ra được, vô số lôi điện ầm âm buông xuống, rất nhiều tia sét đánh về phía Vương Khả.
- Ầm ầm!
- Cột thu lôi, ngươi phải kiên trì được đấy!
Vương Khả hoảng sợ kêu.
- Ầm ầm!
Hội trường đại hội Long Môn, trên bầu trời, Tử Bất Phàm và Tử Trọng Sơn đại chiến, tiếng nổ vang vọng bốn phía, lôi quang bắn ra bốn phương tám hương, ngay cả cao ốc Thần Vương cũng bị lôi điện đánh, cũng may cột thu lôi kiên trì chịu đựng, làm cho Vương Khả thở phào một hơi.