Bất Diệt Thần Vương

Chương 411: Toàn Bộ Chết




Vương Khả biến sắc nhìn về phía trong phòng.

- Tử Bất Phàm đường chủ, trận pháp này là do ngươi bố trí sao? Ngươi không quan tâm địch hay ta, chính ma yêu, muốn giết sạch toàn bộ sao? Tử đường chủ, ngươi vì cái gì chứ? Ngươi sẽ trở thành kẻ địch của toàn thiên hạ!

- Tiểu tử, ngươi đang quan tâm ta sao?

Tử Bất Phàm khinh thường cười lạnh nói.

- Quan tâm cái cọng lông, ngươi chỉ bị Chu Hồng Y từ chối mà thôi, không cần phải trả thù xã hội như vậy, giết chết tất cả mọi người thì ngươi được lợi gì? Hơn nữa, ta đây vô tội!

Vương Khả cả kinh kêu lên.

Ngươi bị bệnh tâm thần à, muốn giết chết tất cả mọi người? Bản thân thành kẻ thù cả thiên hạ thì thôi đi, kéo ta vào làm gì? Ta không muốn mình bị cả thiên hạ truy sát!

Hội trường đại hội Long Môn!

Máu tươi tràn ngập hội trường, người xung quanh Long Tiên Trấn đều lo lắng hoảng sợ, nhưng không ai dám xông vào, bởi vì chỉ cần bước vào sẽ mất thần trí, không đi ra được nữa!

Vương Khả sốt ruột, cái tên Tử Bất Phàm hố hàng này, các ngươi muốn trả thù xã hội thì thôi đi, kéo ta vào làm gì?

- Hừ, Vạn Huyết Dưỡng Long Đại Trận? Thật to gan!

Một tiếng kêu to, ầm vang nổ tung khắp toàn bộ Long Tiên Trấn.

- Đến rồi, cường giả ẩn núp trong Long Tiên Trấn đã xuất hiện!

Trương Chính Đạo lập tức kêu lên.

Nhìn lại, một bóng người ở nơi xa dẫm chân bay lên trời, không mượn nhờ pháp bảo nào, cứ như vậy đứng giữa không trung.

- Nguyên Anh Cảnh?

Xà Vương biến sắc.

- Nhìn lại, có một người mặc áo bào đạo thái cực màu tím, khôi ngô tuấn tú, tay cầm phất trần, đứng trên không trung, trong nháy mắt đã đến trên không trung cách cao ốc Thần Vương không xa.

- Tông chủ Kim Ô Tông, Tử Trọng Sơn!

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Tông chủ Kim Ô Tông?

Vương Khả sững sờ.

Ngay cả tông chủ cũng đến đây?

- Yêu nghiệt lớn mật, dám bày trận chỗ này, không biết sống chết!

Tử Trọng Sơn kêu to.

Trong lúc hét, hắn hất cây phất trần lên, bỗng nhiên trên bầu trời có vô số mây đen cuồn cuộn ép xuống, một cỗ thiên uy áp bách đến đoàn người Vương Khả.

Sắc mặt Vương Khả thay đổi, nhanh chóng kêu lên.

- Tông chủ Kim Ô Tông, đừng ra tay, là ta, người một nhà! Ta đây vô tội, ta bị ép đứng ở đây!

- Ầm ầm!

Mây đen trên trời dày đặc, lôi điện đan xen, tông chủ Kim Ô Tông trừng mắt nhìn Vương Khả.

Trương Chính Đạo, Xà Vương bên cạnh cũng trừng mắt nhìn Vương Khả, mẹ nó, ngoài bốc phét ra thì ngươi còn biết làm gì? Vừa rồi ngươi còn chẳng nhận ra tông chủ Kim Ô Tông, vậy mà bây giờ lại lôi kéo quan hệ? Còn nói là người một nhà? Ai là người một nhà với ngươi?

Quả nhiên, Tử Trọng Sơn hoàn toàn không quan tâm đến Vương Khả, hắn hất phất trần lên.

- Vạn Lôi Tề Phát!

Tử Trọng Sơn kêu to.

- Ầm ầm!

Chỉ thấy mây đen trên bầu trời bộc phát ra ngàn vạn lôi điện, lôi điện đánh xuống như mưa, quét một vòng.

Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng xung quanh hội trường đại hội Long Môn bị thiên lôi đánh xuống, làm cho máu tươi bắn tung tóe khắp nơi. Trong nháy mắt đánh ra một cái hố lớn.

Vương Khả cúi đầu nhìn, trong lỗ hỏng kia, một con Ngạc Ngư Yêu lớn vừa bị đánh chết, ngay khi nó vừa ngã vào trong vũng máu, chân nguyên, máu tươi bị đại trận dẫn dắt bay lên, có chút máu đen hòa tan vào trong sương mù, nhưng phần lớn chân nguyên và chân huyết bay đến long mạch Kim Long đang bơi ở trung tâm trận pháp. Ngạc Ngư Yêu bị hút thành thây khô trong nháy mắt.

Không chỉ có Ngạc Ngư Yêu, chỉ cần là người chết, tất cả đều bị như vậy, chỉ cần chết đi, chân nguyên và chân huyết sẽ bị long mạch Kim Long hút mất, hóa thành thây khô, cực kỳ thảm thiết.

Long mạch Kim Long đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

- Quả nhiên là Vạn Huyết Dưỡng Long Đại Trận?

Sắc mặt Trương Chính Đạo khó coi, nói.

- Vạn Huyết Dưỡng Long Đại Trận? Dùng chân nguyên và chân huyết của tất cả mọi người để tẩm bổ huyết long, cái này, đây là vì cái gì chứ?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Đây là cấm pháp, truyền thuyết mấy trăm năm trước có người dùng phương pháp này, hút khô máu của một thành trì phàm nhân luyện ra một con huyết long! Trời đất căm phẫn, vô cùng thê thảm, vì thế nên thiên hạ không cho phép! Không ngờ rằng nó lại hiện lên!

Sắc mặt Trương Chính Đạo khó coi, nói.

- Dùng người của một tòa thành trì để luyện huyết long?

Vương Khả biến sắc.

- Ầm ầm!

Vạn lôi tề phát, lôi điện vẫn nổ tung như cũ, Đại Trận Huyết Vụ bị đánh tan, thân hình của huyết long cũng bị lộ ra ngoài.

Thời gian dần trôi qua, mọi người thấy được trên đầu huyết long có một nam tử huyết sắc đang ngồi khoanh chân. Nam tử kia để trần, huyết sắc lan tỏa khắp người, hòa làm một với huyết long.

- Hóa ra huyết long bị người ta khống chế? Vạn Huyết Dưỡng Long Đại Trận cũng bị hắn điều khiển?

Sắc mặt Trương Chính Đạo khó coi nói.

Bỗng nhiên, Vương Khả biến sắc, mở to hai mắt nhìn.

- Mẹ nó, vì sao lại là hắn?

- Nghiệt chướng, hóa ra là ngươi đang giết hại thương sinh?

Tử Trọng Sơn kêu to một tiếng.

Vừa gào lên, hắn vung cây phất trần, lập tức, vô số lôi điện tuôn trào, lao thẳng đến bóng người đỏ ngòm kia.

- Grao! !! !

Huyết Long rít lên một tiếng, lập tức, huyết long có vô số huyết khí tuôn ra, hình thành một vòng bảo hộ, bao trùm lên nam tử trên đầu huyết long.

- Ầm ầm!

Vô số lôi điện nổ tung trên vòng bảo hộ, làm cho vòng bảo hộ kia run rẩy.

Nam tử huyết sắc trên đầu huyết long ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt có sát khí lạnh lẽo.

- Quả nhiên là cái người bị bệnh thần kinh đó? Ngươi tưởng ngươi nhuộm đỏ cả người thì ta không biết đó là ngươi sao?

Vương Khả ngạc nhiên nói.

- Là hắn? Lại là hắn? A? Vương Khả, ngươi cũng biết hắn?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả nói.

- Hòa thượng Giới Sắc của Độ Huyết Tự, hòa thượng Giới Sắc ở Trấn Ma Tự! Mẹ nó, không phải ngươi nói ngươi không giết người sao? Còn bày ra đại trận đồ sát là sao?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Hòa thượng Giới Sắc? Hòa thượng? Ngươi nói đùa cái gì thế! Hắn là một đại ma đầu đấy!

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Ngươi biết hắn?

Vương Khả tò mò hỏi.

- Đương nhiên, trước đây lúc ta trộm mộ, ta từng vụng trộm nhìn hắn một lần! Đó là Sắc Dục Thiên! Là Đệ Nhị đường chủ ma giáo, Sắc Dục Thiên!