Phía dưới, trong Vạn Huyết Dưỡng Long Đại Trận, tiếng kêu thảm thiết vẫn vang vọng như cũ, cuộc chiến đấu vẫn vô cùng khốc liệt.
- Đúng rồi, Trương Chính Đạo, hôm qua ngươi bắt cóc thế nào?
Vương Khả tò mò hỏi.
- Bắt cóc cái gì?
Trương Chính Đạo sững sờ.
- Chính là 20 người chưa đi, cũng là người mua bảo hiểm của chúng ta? Bọn họ bị ngươi trói đưa đi chưa?
Vương Khả tò mò hỏi.
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ.
- Có ý gì? Sắc mặt như vậy là sao? Chẳng lẽ ngươi không làm?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Ta có đi, ta dùng bao tải trùm đầu một người, sau đó, sau đó... !
Sắc mặt Trương Chính Đạo khó coi, nói.
- Sau đó thế nào?
- Sau đó bị sư huynh đệ của hắn phát hiện, ta bị đánh cho một trận, ngươi xem trên người của ta, bây giờ còn có nhiều sưng vù đây này, ta nằm 1 ngày, buổi sáng hôm nay mới khôi phục lại!
Trương Chính Đạo ủy khuất nói.
- Ý ngươi là, ngươi không bắt cóc được, sau đó về ngủ? Ngủ một giấc đến trời sáng?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ta!
Trương Chính Đạo ngượng ngùng nói.
- Mẹ nó, 20 người, ngươi không đưa được ai đi?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ta đã cố gắng hết sức rồi!
Trương Chính Đạo ủy khuất nói.
- Hai mươi người, nếu bọn họ mà chết, ta phải bồi thường 200 vạn cân linh thạch, ngươi điên rồi! Ngươi có tiền bồi thường không?
Vương Khả trừng mắt giận dữ nói.
- Ta? Nhiều nhất là ta trích phần trăm cho ngươi, những thứ khác, ta không có cách.
Trương Chính Đạo uất ức nói.
- Đánh rắm! Bắt ta bồi thường 200 vạn cân linh thạch? Ngươi điên rồi!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ta không có tiền!
Trương Chính Đạo nói thẳng.
Vương Khả.
- …!
Im lặng một lúc, Vương Khả cảm thấy, nếu tiếp tục cãi nhau với Trương Chính Đạo, hoàn toàn không có kết quả gì. Trương Chính Đạo này mới đúng là Tì Hưu, ăn vào không chịu nhả.
- Ngươi nhìn thấy bọn họ đi vào hội trường đại hội Long Môn không?
Vương Khả hỏi.
- Ta, ta nhìn thấy mấy người!
Trương Chính Đạo nói.
- Vậy thì cho ta vị trí của bọn họ đi!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Bọn họ đánh nhau ở bên dưới, không biết đã chạy đi đâu rồi, ta chỉ cho ngươi sao được?
Trương Chính Đạo uất ức nói.
- Mẹ nó!
Vương Khả buồn bực nói.
Quay đầu, Vương Khả nhìn về phía Xà Vương.
- Ngươi nhìn ta làm gì? Ta không biết chuyện về các ngươi!
Xà Vương trợn mắt nói.
- Xà Vương, bây giờ ngươi đi theo ta xuống cứu người.
Vương Khả nói.
- Cứu người? Xuống dưới? Ngươi có bệnh sao? Xuống dưới là chịu chết!
Xà Vương cả kinh kêu lên.
- Không chết được, có ngươi chở chúng ta, chúng ta rất an toàn.
Vương Khả nói.
- Đánh rắm, ngươi an toàn, còn ta thì sao? Dựa vào đâu mà ta phải chở ngươi? Cơ thể ta lớn như thế, xuống dưới sẽ bị bao nhiêu người đánh chứ?
Xà Vương trừng mắt từ chối.
- Ngươi đừng quên Ma Tôn đang nhìn chằm chằm đấy, nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ mời Ma Tôn xử lý ngươi!
Vương Khả trợn mắt nói.
Xà Vương.
- …!
Mẹ nó, ngươi chỉ biết dùng Ma Tôn dọa ta sợ thôi sao?
- Không thể xuống dưới, nếu đi, thần chí sẽ không rõ, chẳng lẽ ngươi không biết?
Xà Vương buồn bực khuyên.
- Đúng vậy, Vương Khả, ngươi điên rồi sao? Bây giờ xuống dưới đó sẽ chịu chết thôi!
Trương Chính Đạo khuyên.
- Đánh rắm, 200 vạn cân linh thạch! 200 vạn cân linh thạch đấy! Tên khốn nhà ngươi bắt ta bồi thường khoản tiền lớn như thế? Chẳng lẽ ta không thể cứu vãn được sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
Trương Chính Đạo cảm thấy phiền phức, trách ta được sao? Tối qua ta bị đánh rất thê thảm!
- Vương Khả, không phải ta không muốn giúp ngươi, quan trọng nhất là xuống dưới chúng ta sẽ bị mất thần trí, ta không muốn chết!
Xà Vương buồn bực nói.
- Không sao, ngươi quên vừa rồi ngươi tỉnh lại thế nào sao?
Vương Khả nói.
Xà Vương sững sờ.
Mẹ nó, vừa rồi bị thúi đến mức tỉnh lại? Mùi thối kia của ngươi có thể chống lại sự ảnh hưởng của trận phaps
- Đúng vậy, Vương Khả, chẳng lẽ chân khí của ngươi có tác dụng này thật? Các ngươi có thể thử xem!
Trương Chính Đạo bên cạnh sững sờ.
- Trương Chính Đạo, ngươi cũng phải đi xuống với ta!
Vương Khả nói.
- Cái gì? Ta cũng phải đi?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Mẹ nó, các ngươi không đi? Tin hay không bây giờ ta ra nhổ cột thu lôi, sau đó mình ta nhảy xuống, cho các ngươi đứng đợi cao ốc sụp xuống, rơi vào đại trận!
Vương Khả lập tức uy hiếp.
- Ngươi!
Trương Chính Đạo, Xà Vương tức giận nói.
- Làm gì? Cao ốc này là của ta! Ta muốn thế nào thì làm thế đó! Cho các ngươi đứng đây đã là không tệ rồi! Còn dám trừng mắt với ta?
Vương Khả trợn mắt nói.
Trương Chính Đạo.
-... !
Xà Vương.
-... !
- Đừng nói nhảm, đi theo ta đi, nhanh lên!
Vương Khả thúc giục.
Một người một rắn không tình nguyện! Nhưng dưới dâm uy của Vương Khả, chỉ có thể chậm rãi đi xuống.
Xuống dưới tầng thứ 25, trong nháy mắt, Trương Chính Đạo và Xà Vương cảm giác trong đầu trống rỗng, hai mắt đỏ lên, thần chí mơ hồ, thậm chí mặt mũi tràn đầy sát khí.
Ngay lúc này, Vương Khả lấy hai quả cầu chân khí bằng ngón tay nhét vào lỗ mũi cả hai.
- Ọe!
- Ọe!
Xà Vương, Trương Chính Đạo lập tức nôn mửa tỉnh lại.
- Ngửi một lần để tinh thần tỉnh táo! Ngửi hai lần đầu óc thông suốt! Thế nào? Tỉnh táo chưa?
Vương Khả hỏi.
- Thúi chết mất! Vương Khả, ngươi không bớt chút được sao?
Trương Chính Đạo tức giận nói.
- Vương Khả, đợi ra ngoài, xem ta có ăn tươi ngươi không, rống!
Xà Vương bi phẫn gào lên.
- Được rồi, được rồi, đừng nói nhảm, nhanh xuống lầu đi, đây là một lọ thuốc hít, bên trong có chân khí của ta, nếu có cảm giác khác thường thì hít một cái.
Vương Khả đưa cho một người một rắn hai lọ thuốc hít.
- …!
Mẹ nó lọ thuốc hít! Đúng là nghiệp chướng! Dựa vào đâu chứ!
Trương Chính Đạo và Xà Vương bất đắc dĩ bị Vương Khả kéo xuống lầu.
Ở đại sảnh tầng một, huyết vụ xông vào não, cả hai thần chí mơ hồ, Trương Chính Đạo đặt lọ thuốc hít lên mũi, Xà Vương phải bỏ vào trong miệng, thả một chút chân khí ra.
- Ọe!
- Ọe!
Một người một rắn liều mạng nôn mửa.
Vương Khả vạn độc bất xâm, vì thế không bị đại trận ảnh hưởng.
- Xà Vương, chúng ta đứng ở trên người ngươi, nhanh, dẫn bọn ta xông vào, bên kia, người bên kia nhiều!
Vương Khả thúc giục.
Xà Vương buồn bực chở Vương Khả, Trương Chính Đạo bơi về phía bên kia.
- Giết!