Mạc Tam Sơn liếc mắt nhìn Vương Khả, cười lạnh nói.
- Vương Khả, ngươi nghe được lời Ma Tôn nói không? Mấy ngày này Ma Tôn sẽ ở Long Tiên Trấn giám sát ngươi, cái cao ốc kia của ngươi nên dừng lại đi, tránh xảy ra chuyện gì đấy!
- Nói đùa gì thế?
Vương Khả trừng mắt nhìn Mạc Tam Sơn.
Ta tốn bao nhiêu tiền như vậy, mỗi ngày phát tiền lương cũng mất một số lớn, ngươi lại bắt ta dừng lại?
Mạc Tam Sơn thấy không khuyên nổi Vương Khả, chỉ có thể buồn bực phất ống tay áo.
- Hừ!
Hừ lạnh xong, Mạc Tam Sơn dẫm chân bay lên trời, biến mất.
Ma Tôn vừa đi, Xà Vương lập tức tỉnh táo, ngẩng đầu lên.
- Nhìn cái gì? Không nghe Mạc Tam Sơn nói sao? Mấy ngày này Ma Tôn sẽ nhìn chằm chằm ở đây, ngươi thành thật chút cho ta, đừng có gây chuyện!
Vương Khả trừng mắt nhìn Xà Vương.
- Rống!
Xà Vương há miệng rộng đầy dữ tợn về phía Vương Khả.
- Ai nha? Ngươi còn phát giận với ta? Muốn ăn ta? Qua đây? Ngươi thử chút đi, xem ta có nướng than ngươi không?
Vương Khả trừng mắt nổi giận nói.
Xà Vượng hận chết, hận không thể xông lên nuốt sống tên khốn Vương Khả này, nhưng nghĩ đến chuyện Ma Tôn đang nhìn chằm chằm, nó chỉ có thể chịu thua.
- Ta nói với ngươi rồi, vừa rồi là ta nể mặt mũi của Ma Tôn, mới tha cho ngươi một mạng, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu.
Vương Khả trừng mắt nhìn Xà Vương.
Xà Vương chỉ có thể oán hận giương mắt nhìn.
Chạy trốn? Xà Vương không dám, Xà Vương không dám khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Ma Tôn, nếu nó dám trốn? Chắc chắn Ma Tôn sẽ bắt nó hầm canh.
Đường đường là Xà Vương, sao lại trở thành thuộc hạ của tên này chứ? Vì sao?
- Người đâu!
Vương Khả gọi người bên ngoài.
Rất nhanh, đám thuộc hạ của hắn đi vào trong viện.
- A! Có rắn!
Một tiếng hét sợ hãi vang lên.
Chính là Trương Chính Đạo, tên này nghe được tiếng nổ mạnh nên vội vàng đến đây, chỉ là bị thuộc hạ của Vương Khả chặn bên ngoài, bây giờ vừa bước vào đã nhìn thấy Xà Vương, giống như gặp kẻ địch.
- Có rắn thì sao? Nó là do ta nuôi! Đừng có mà kinh ngạc như thế!
Vương Khả trợn trắng mắt nói.
- A? Ngươi nuôi? Ngươi nuôi lúc nào?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên bước lên.
- Rống!
Xà Vương gầm nhẹ với Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo bị dọa cho run cả người, mẹ nó, Xà Vương này hình như rất lợi hại.
- Gia chủ?
Đám thuộc hạ tò mò hỏi.
- Chu Yếm phải ngủ rất lâu, các ngươi ôm hắn thả lên giường, đừng cho chết rét, sau này ta còn cần!
Vương Khả chỉ đạo.
- Vâng!
Đám thuộc hạ lập tức ra tay nhấc Chu Yếm lên.
Xà Vương thấy Chu Yếm bị đưa vào trong phòng, trong mắt nó tràn đầy sự khát vọng, nuốt Kim Long trong người Chu Yếm, nó sẽ đến Đan Anh Cảnh, không sợ cường giả Nguyên Anh Cảnh bình thường, nhưng Xà Vương cũng biết, dù hắn có là Đan Anh Cảnh cũng chưa chắc là đối thủ của Ma Tôn. Nó có nên vụng trộm ăn Chu Yếm không?
Vương Khả thấy khóe miệng Xà Vương chảy nước miếng, lập tức biết con rắn này có ý đồ gì rồi.
Muốn ăn Chu Yếm? Nói đùa gì thế? Nếu ngươi ăn Chu Yếm, ta ăn nói với Tử Bất Phàm thế nào? Xà Vương không thể ở lại đây.
- Người đâu, sửa sang lại mặt đất chỗ này.
Vương Khả dặn dò.
- Vâng!
Đám thuộc hạ tò mò đến điều tra cái hang lớn này.
- Xà Vương, ngươi đi theo ta!
Vương Khả nói.
- Đi đâu?
Xà Vương sững sờ.
- Đến công trường!
Vương Khả nói.
- Đến công trường? Có ý gì? Ngươi muốn ta làm gì?
Xà Vương khó hiểu hỏi.
- Cứ đi theo là được, đừng nói nhảm!
Vương Khả thúc giục.
- Vương Khả, ngươi nên biết, ta là yêu, nếu ta bại lộ thì sẽ bị đệ tử tiên môn ra tay!
Xà Vương trầm giọng nói.
- Có ta ở đây, ai dám làm gì ngươi? Đi theo ta, đừng nói nhảm!
Vương Khả khinh thường nói.
- Ngươi tin được không?
Xà Vương lạnh lùng nói.
Vương Khả đi phía trước, Xà Vương theo sát phía sau, cơ thể to lớn của nó dọa cho đệ tử Vương gia lùi về sau.
- Vương Khả, có chuyện gì vậy? Sao con rắn lớn này lại nghe lời ngươi? Còn đợt nổ mạnh vừa rồi, vì sao không cho ta đến gần? Có chuyện gì xảy ra?
Trương Chính Đạo tò mò hỏi.
- Không có gì, vừa rồi có khách quý đến, ta không để người khác quấy rầy mà thôi! Bây giờ khách quý đã đi, ta mới cho ngươi vào.
Vương Khả giải thích.
- Khách quý? Đã đi rồi? Người này quen ngươi sao? Là ai vậy?
Trương Chính Đạo tò mò hỏi.
- Là Ma Tôn!
- Ma Tôn, ngươi không nói thì thôi, đừng có mà khoác lác với ta! Bốc phét quá! Ngươi nghĩ ta tin ngươi sao?
Trương Chính Đạo không hề tin tưởng.
Vương Khả sững sờ, ta nói thật mà ngươi cũng không tin?
Mặc kệ Trương Chính Đạo đang tò mò, Vương Khả dẫn Xà Vương ra phố.
- Yêu nghiệt to gan, dám xông vào Long Tiên Trấn!
Ngay lập tức, Thiết Lưu Vân hét to một tiếng, xuất hiện giữa không trung.
Không chỉ có mình Thiết Lưu Vân, đám người đệ tử tiên môn như Triệu Tứ cũng chạy đến, tình hình giương cung bạt kiếm.
- Rống!
Xà Vương gầm lên, giống như muốn đánh nhau một trận.
- Nhị sư huynh, Triệu Tứ huynh đệ, còn có mọi người đừng lo lắng, đây là Yêu Xà ta mời đến! Không còn cách nào, quấy rầy các ngươi rồi!
Vương Khả nói một câu với mấy người giữa không trung.
Xà Vương khinh thường, Vương Khả, ngươi nghĩ rằng một câu của ngươi thì bọn họ sẽ không đánh ta? Ngươi nghĩ hay quá.
- Vương Khả? Ngươi mời con rắn này đến?
Thiết Lưu Vân cả kinh kêu lên.
- Mọi người giải tán đi, không có việc gì, con rắn này do Vương huynh đệ đưa đến, không sao!
Triệu Tứ cũng kêu lên.
Lập tức, những đệ tử chính đạo vốn đang rút kiếm, cứ vậy mà cất kiếm đi.
Xà Vương.
- …!
Các ngươi không đánh thật?
- Vương Khả? Đây là Xà Vương ở đảo Thần Long? Không phải nó muốn ăn ngươi sao? Sao bây giờ lại nghe lời ngươi rồi? Chuyện gì xảy ra?
Thiết Lưu Vân đi xuống khỏi phi kiếm, cực kỳ khó hiểu hỏi.
Đệ tử chính đạo cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn.
- Ừm, chính là vì công trường kia của ta, các ngươi cũng biết rồi, thời gian trước có người đến gây chuyện, đương nhiên chuyện đó đã được giải quyết, nhưng lâu lâu vẫn mất vài thứ, vì thế ta đành mời Xà Vương đến, giúp ta trông coi công trường!
Vương Khả giải thích.
Thiết Lưu Vân, Triệu Tứ.
-... !
Xà Vương.
-... !
- Mọi người quay về làm việc đi, không sao đâu, ta dẫn Xà Vương đi làm quen với hoàn cảnh công trường!
Vương Khả giải thích.
- Ừ, được!