- Ma Tôn, ta nói thật sự, nội đan kia ta vừa mới tu bổ lại!
Xà Vương lo lắng nói.
Quanh người Ma Tôn tỏa ra sát khí lạnh thấu xương.
- Ma Tôn tha mạng, Ma Tôn tha mạng, ta sai rồi!
Xà Vương chỉ có thể nhận thua.
Mẹ nó, nếu không nhận sai, sẽ bị nấu canh mất! Vì sao chứ?
- Vương Khả, Xà Vương là thuộc hạ của ngươi, ngươi muốn xử lý thế nào?
Ma Tôn trầm giọng nói.
- Ta?
Vương Khả sững sờ.
Xà Vương hoảng sợ, sống chết của nó nằm trong tay Vương Khả sao?
- Mạc Tam Sơn, ngươi làm công tác tình báo, hiểu biết nhiều, ngươi nói có phú hào nào thích nuôi rắn không? Đương nhiên, ăn rắn cũng được, có ai muốn trả tiền mua nó không? Con rắn lớn này bán được bao nhiêu tiền?
Vương Khả nhìn về phía Mạc Tam Sơn.
Khuôn mặt Mạc Tam Sơn đen thui, quay đầu đi chỗ khác, không quan tâm đến Vương Khả. Mẹ nó, tên hám tiền này, Ma Tôn vất vả lắm mới làm chủ cho ngươi, cho ngươi xử lý con rắn lớn này, vậy mà ngươi muốn bán lấy tiền? Ngươi nghèo rớt mồng tơi đến mức nào rồi?
Xà Vương cách đó không xa cứng đờ, ngươi muốn bán ta lấy tiền? Cho người khác ăn?
- Vương Khả, ta sai rồi, ngươi tha cho ta đi, sau này ta sẽ nghe theo ngươi!
Xà Vương cầu xin tha thứ.
Vương Khả thấy Mạc Tam Sơn không quan tâm đến mình, sắc mặt trở nên khó coi.
- Nói cũng đúng, con rắn này ngoài ăn ra còn có thể dùng da để luyện khí, nhưng ngoài đó ra không còn giá trị nào nữa?
Viện nhỏ hoàn toàn yên tĩnh.
Ma Tôn bên cạnh cũng hối hận, vì sao ta lại cho Vương Khả xử lý chứ? Bệnh tâm thần!
Mẹ nó, nhưng đã nói ra rồi, chỉ có thể đâm lao phải theo lao.
- Xà Vương, Ma Tôn nói ngươi là thuộc hạ của ta, nhưng ngươi cứ tìm ta làm phiền, trong lòng ta rất không vui, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ta nướng than ngươi, khao toàn bộ huynh đệ ma giáo! Hai, sau này ngươi phải nghe lời ta! Ta bắt ngươi đi hướng đông thì không được đi hướng tây! Ta bắt ngươi cắn chó, ngươi không được cười!
Vương Khả nhìn về phía Xà Vương.
Xà Vương sững sờ, nói nhảm, đương nhiên ta chọn phương án thứ hai, sống qua kiếp này rồi xử ngươi sau.
- Ta chọn hai, chọn hai!
Xà Vương kích động kêu lên.
- Ma Tôn, hắn đã đồng ý nghe lời ta! Hay là thôi đi, thịt trên người nó cũng chả được mấy lạng!
Vương Khả khuyên nhủ.
Hang ổ của Xà Vương đã bị hắn đào rỗng, tên này còn cái rắm, còn chuyện Xà Vương ở đây, xem như bảo tiêu đi, cho nó đi biểu diễn dùng ngực đập nát tảng đá cũng kiếm ra tiền!
Ma Tôn nhìn Vương Khả, cứ như vậy là xong? Ngươi nghĩ cái gì thế? Không sợ Xà Vương trả thù?
Đương nhiên Ma Tôn cũng chỉ nghĩ thôi, cũng không giúp Vương Khả ra mặt, giúp hắn ra mặt, tâm thật mệt mỏi!
- Ừ!
Ma Tôn gật đầu, thu sát khí lại.
Mạc Tam Sơn bên cạnh cảm thấy cổ quái.
- Mạc Tam Sơn, tiền!
Vương Khả thúc giục nói.
- Tiền gì?
Mạc Tam Sơn cau mày nói.
- Cmn, vừa rồi mời cả Ma Tôn làm chứng cho hai chúng ta đánh cuộc 50 vạn cân linh thạch, ngươi còn muốn trốn nợ?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Mặt Mạc Tam Sơn đen thui, hắn nhìn Vương Khả, mẹ nó, Chu Yếm là ngươi cố ý thả ra để giả làm người bị đụng với ta sao?
Mạc Tam Sơn khổ sở móc một vòng tay trữ vật trong ngực ra, bên trong có 50 vạn cân linh thạch đưa cho vương Khả.
- Mạc Tam Sơn, ngươi đúng là người sảng khoái.
Vương Khả vui vẻ cầm tiền.
Cầm vòng tay trữ vật lên, Vương Khả kiểm tra lại rồi mới vui vẻ cất vào trong ngực. Mạc Tam Sơn nhìn mà nắm đấm run run.
Long Tiên Trấn, trong tiểu viện đại trạch Vương gia!
Xà Vương buồn bực nằm rạp trên mặt đất, không dám làm càn, ta đến đây để giết Vương Khả, vì sao, vì sao lại dâng cả người mình vào đây? Vì sao chứ?
Ba người Vương Khả lại không quan tâm đến Xà Vương, bọn họ nhìn về phía Chu Yếm đang chết ngất.
- Ma Tôn, Kim Long trong cơ thể Chu Yếm có Long Châu không?
Mạc Tam Sơn mong đợi nói.
Ma Tôn trầm ngâm một lúc.
- Thật kỳ quái, đáng lẽ long mạch Kim Long cấp bậc này đã ngưng tụ ra Long Châu rồi mới đúng, đáng tiếc lại không có! Một là do nó không có Long Châu, hai là trước lúc nó bị phong ấn thì Long Châu đã bị người khác lấy mất!
- Trước khi phong ấn bị lấy mất? Không thể nào, từ lúc mở phong ấn đến lúc Kim Long bị phong ấn, có mất trăm con mắt nhìn chằm chằm. Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm cũng không biết chuyện về Long Châu, sẽ không lấy đi! Chẳng lẽ không có Long Châu thật?
Mạc Tam Sơn oán hận.
Mẹ nó, mình chạy việc uổng công, kết quả không tìm được Long Châu, còn mất đi 50 vạn cân linh thạch! Đúng là đáng hận!
Chỉ có Vương Khả đứng bên cạnh thay đổi sắc mặt, Long Châu? Chẳng lẽ bướu thịt mà hắn kéo ra từ miệng Kim Long chính là Long Châu thật? Đương nhiên, Vương Khả không ngốc đến mức nói chuyện này ra, chỉ có thể giả vờ như không biết.
- Ma Tôn, Chu Yếm gặp vấn đề gì vậy?
Vương Khả tò mò hỏi.
- Kim Long trong cơ thể hắn bị thứ gì đó kích thích, bây giờ kích phát ra Long Khí kích thích Chu Yếm, hắn đúng là trong họa có phúc, có lẽ tu vi sẽ tăng mạnh.
Ma Tôn giải thích.
- Kích thích Kim Long? Vậy nó có nổ không?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Có lẽ là không!
Ma Tôn lắc đầu.
- Làm ta sợ chết mất! Không nổ là được rồi! Tiếp theo, chờ đường chủ Tử Bất Phàm đến, ta sẽ giao hàng cho nàng là được, cái tên Chu Yếm này, đúng là không làm người khác bớt lo!
Vương Khả thở phào nói.
- Ma Tôn, ngài muốn xử lý thế nào?
Mạc Tam Sơn hỏi.
- Không cần quan tâm, nếu bọn họ có sắp xếp thì ta sẽ không nhúng tay vào. Ta ngược lại muốn xem, mấy đường chủ kia muốn làm gì?
Ma Tôn trầm giọng nói.
- Thuộc hạ cũng nghĩ vậy, yên lặng theo dõi kỳ biến!
Mạc Tam Sơn trịnh trọng nói.
- Ừ!
Ma Tôn gật đầu. Sau đó hắn nhìn về phía Vương Khả.
- Ma Tôn có gì dặn dò?
Vương Khả nhanh chóng bước lên.
Ma Tôn yên lặng nhìn hắn một lúc.
- Đừng có gây chuyện cho ta!
- Ma Tôn, ta đã giải thích rõ ràng rồi, là do Mạc Tam Sơn vu oan cho ta! Ta vô tội!
Vương Khả vội vàng nói.
- Hừ!
Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, sau đó biến mất ngay tại chỗ.