Chu Yếm phát hiện bụng hắn không hề đau, mặc dù thanh đao kia đâm vào bụng hắn, nhưng không chém xuống máu thịt, thanh đao kia như là đao linh thể, trực tiếp đâm lên người Kim Long.
- Xì xì!
Đao cắm vào bụng, vô số khí thế màu vàng kim vờn quanh người Chu Yếm.
- Điện chủ, long khí bị chảy ra?
Một thuộc hạ của Mạc Tam Sơn nói.
- Không sao, chuôi đao kia của ta sẽ phong bế Kim Long, Kim Long chỉ tỏa ra một chút long mạch chí khí, những long mạch chí khí kia sẽ không bị tiêu tan mà vờn quanh người Chu Yếm, chờ lúc ta rút đao ra, long khí sẽ quay về Kim Long.
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám thuộc hạ không nói thêm gì nữa.
Mạc Tam Sơn cầm đao, nhắm mắt lại, giống như đang cảm ứng cái gì đó.
- Mạc Tam Sơn, ngươi, ngươi muốn làm gì? Kim Long kia lúc nào cũng có thể bị nổ tung đấy!
Chu Yếm hoảng sợ nói.
Nếu Kim Long tự bạo, vậy thì xong đời luôn.
Mạc Tam Sơn không quan tâm đến Chu Yếm, hắn nhắm mắt cảm ứng, một lúc lâu sau, Mạc Tam Sơn nhíu mày.
- Long châu đâu? Vì sao trong cơ thể Kim Long không có Long Châu?
Mạc Tam Sơn nhìn về phía Chu Yếm.
Chu Yếm choáng váng, sao ta biết được?
- Chắc là bị Kim Long giấu ở đâu rồi, Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm không biết sự huyền diệu của Long Châu, chắc là bọn họ không lấy ra, Long Châu vẫn còn ở đây.
Mạc Tam Sơn nhắm mắt tiếp tục cảm ứng.
Đáng tiếc, ngày càng nhiều long khí tiết lộ ra ngoài, bên ngoài Chu Yếm có một long hình được tạo ra, Mạc Tam Sơn vẫn không tìm ra được Long Châu.
Bây giờ Chu Yếm là dê đợi làm thịt, đâu thể phản kháng được? Hắn chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết, đồng thời cũng rất hối hận, mình chạy ra ngoài làm gì? Rảnh rỗi điên rồi, ở trong nhà không phải an toàn rồi sao?
Trong khi Mạc Tam Sơn không tìm thấy Long Châu, bỗng nhiên có một thuộc hạ đi đến.
- Điện chủ, thuộc hạ nhìn thấy Vương Khả!
Một thuộc hạ cung kính nói.
- Nhìn thấy thì nhìn, bẩm báo với ta làm gì?
Lúc này Mạc Tam Sơn đang rất bực bội.
- Lần này không giống, Vương Khả không đi cùng đệ tử chính đạo, mà đi đến một tiểu viện xa lạ! Một mình hắn!
Thuộc hạ kia nói.
- Một mình?
Ánh mắt Mạc Tam Sơn sáng lên.
- Đúng vậy, là một người! Thuộc hạ đã phái người theo dõi hắn!
Tên kia cung kính nói.
- Một người? Cuối cùng ngươi cũng lạc đàn? Ha ha ha! Vương Khả ơi Vương Khả! Thời gian này ngươi làm ta vất vả lắm rồi!
Mạc Tam Sơn kích động, trong mắt lóe lên một cỗ sát khí.
Nói xong, hắn nhìn về phía Chu Yếm.
- Hừ, đợi ta xử lý Vương Khả xong, sẽ về tìm Long Châu tiếp!
Mạc Tam Sơn hừ lạnh buông tay.
- Các ngươi trông coi Chu Yếm cho chắc.
Mạc Tam Sơn dặn dò thuộc hạ.
- Vâng!
Đám người kia cung kính đáp.
- Ngươi đi trước dẫn đường, đưa ta đi tìm Vương Khả!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Vâng!
Người báo tin kia đáp.
Chu Yếm đang bị trói trừng to mắt, này, này, ngươi cứ vậy mà đi à?
- Mạc Tam Sơn, ngươi, ngươi rút đao trên bụng ta trước đã? Mạc Tam Sơn! Ngươi rút đao ra trước đã!
Chu Yếm hoảng sợ kêu lên.
Đáng tiếc Mạc Tam Sơn đã đi xa. Chỉ còn đám thuộc hạ ở lại, nhìn chằm chằm đao cắm trên bụng Chu Yếm.
- Sao ta lại xui xẻo như vậy chứ?
Chu Yếm tuyệt vọng kêu lên.
Vương Khả vội vã đi ra khỏi đại trạch Vương Gia, không kịp bàn giao gì cả, bởi vì hắn nghe được truyền âm của một đại lão! Đối với đại lão này, hắn không thể lơ là được.
Đi theo vị trí giọng nói kia phát ra, Vương Khả đi đến một tiểu viện nhỏ trên đỉnh núi gần Long Tiên Trấn.
Trong tiểu viện rất yên ắng, không có ai quét dọn. Nhưng bốn phía có sương mù dày đặc, tất nhiên là vì có trận pháp ẩn nấp.
- Thuộc hạ Vương Khả, cầu kiến…
Vương Khả đang muốn nói.
- Vào đi!
Trong viện vang lên một tiếng quát khẽ cắt ngang lời hắn.
Vương Khả bước vào trong viện, đi tìm một lúc, hắn nhìn thấy người triệu kiến mình ở trên phòng sân thượng, người này một thân áo bào đen, quay lưng về phía Vương Khả, tay cầm một ly rượu, đưa mắt nhìn về phía cao ốc Thần Vương đang xây dở. Trên bàn bên cạnh có một mặt nạ ác quỷ.
- Thần Long đà chủ Vương Khả, bái kiến Ma Tôn.
Vương Khả cung kính thi lễ.
Sao Ma Tôn lại đến đây? Tiếng gọi vừa rồi dọa cho Vương Khả nhảy dựng, bị Ma Tôn nhắm đến, hắn còn dám giở trò gì? Nói đùa gì thế, tốt nhất là ngoan ngoãn chạy đến đây.
- Vương Khả? Ngươi biết vì sao bản tôn triệu kiến ngươi đến đây không?
Ma Tôn đưa lưng về phía Vương Khả, nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh nói.
Vì sao gọi ta đến? Vương Khả lập tức hiểu ra, chắc là Ma Tôn nghi ngờ thân phận của hắn. Bởi vì Vương Khả cảm nhận được một cỗ sát khí trên người Ma Tôn! Muốn giết chết hắn?
Nhưng ngay lúc này, hắn càng phải tỉnh táo.
- Thuộc hạ không biết!
Vương Khả cung kính nói.
- Không biết? Ngươi không biết thật hay không biết giả vậy?
Ma Tôn lạnh lùng nói.
- Thuộc hạ không biết, xin Ma Tôn nói rõ!
Vương Khả nói.
Bây giờ sao có thể chủ động nhận tội được chứ? Lỡ may Ma Tôn nghĩ khác với lời khai của ta, chẳng phải là tội thêm một bậc? Cứ để Ma Tôn nói trước đi!
- Chính Khí Kiếm của Thiên Lang Tông xác nhận ngươi là đệ tử chính đạo! Thiết Lưu Vân dẫn theo đệ tử Thiên Lang Tông cũng ủng hộ phó điện chủ Đông Lang Điện? Đồ đệ tốt của Trần Thiên Nguyên! Mở công ty Thần Vương, Thiên Lang Tông, Kim Ô Tông ủng hộ hết mình? Ha ha ha, công tích của ngươi đúng là vĩ đại!
Ma Tôn lạnh lùng bưng ly rượu lên nói.
Vương Khả biến sắc, mẹ nó, chuyện của ta ở Thiên Lang Tông mà ngươi cũng biết hết sao?
- Ách, đa tạ Ma Tôn khen ngợi, đây là chuyện ta phải làm!
Vương Khả cung kính nói.
Bàn tay cầm ly rượu của Ma Tôn run lên, ngươi nói cái gì? Cám ơn ta khen ngươi? Ngươi nghĩ vừa rồi ta khen ngươi thật lòng sao? Chẳng lẽ ngươi không nghe ra ta đang châm chọc ngươi sao.
Giơ chén rượu, Ma Tôn ngây người một lúc, tên Vương Khả này đúng là đang nhận lời khen, không nói cái khác.
Ma Tôn.
- …!
- Hừ, Vương Khả, ngươi không muốn giải thích gì với Bản Tôn sao?
Ma Tôn lạnh lùng nói.
- Giải thích? Ma Tôn, lần trước trên đảo Thần Long, ta đã nói với ngài rồi mà?