Bất Diệt Thần Vương

Chương 392: Ma Tôn Chất Vấn




Ta muốn thả đám tù nhân kia, lợi dụng bọn họ để quay về Thiên Lang Tông! Lúc đó ngươi cũng biết mà, ta xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, việc này nằm trong phận sự, Ma Tôn lại khen ngợi ta như vậy, ta cảm thấy xấu hổ.

Vương Khả hổ thẹn nói.

Ma Tôn.

- …!

Cách biểu đạt của ta có vấn đề? Ta đang khen ngươi sao? Rõ ràng là ta đang châm chọc ngươi!

- Công ty Thần Vương của ngươi là thế nào?

Ma Tôn trầm giọng nói.

- Khởi bẩm Ma Tôn, ta bất ngờ được Ma Tôn tin cậy, tiếp chưởng phân đà Thần Long, nhưng mà mời chào môn đồ cũng phải có tiền chứ? Làm gì có chuyện để môn đồ bỏ tiền ra rồi xin vào chỗ ta? Vì vậy ta mới phải mở công ty Thần Vương, kiếm lời tiền từ đệ tử chính đạo, dùng để phát triển phân đà Thần Long của Ma Giáo ta! Ma Tôn minh giám, đây là một phiếu bảo hiểm, ngài có thể nhìn xem!

Vương Khả cung kính đưa một phiếu bảo hiểm ra.

Ma Tôn không cầm, giống như đã nhìn qua nó rồi.

- Cái phiếu bảo hiểm này của ngươi có thể tăng sĩ khí của đệ tử chính đạo, ngươi không nghĩ đến sao?

Ma Tôn lạnh lùng nói.

- Ma Tôn, ngài đã xem phiếu bảo hiểm của ta rồi? Vậy thì tốt quá, chắc ngài cũng biết ta kiếm tiền rất cực khổ! Ta vì phát triển phân đà Thần Long cũng rất bất đắc dĩ! Có lẽ có người đã nói xấu ta bên tai Ma Tôn! Nhưng sự chú ý của thuộc hạ nằm ở trên phân đà Thần Long, để chứng minh sự trong sạch, ta đã xây cao ốc Thần Vương thứ hai ở Long Tiên Trấn! Chuyên môn phục vụ cho đệ tử Ma Giáo, nếu đệ tử ma giáo nào cho rằng ta đang giúp chính đạo! Nói rằng ta đang làm tăng sĩ khí cho đệ tử chính đạo thì hoàn toàn có thể đến dùng hành động đánh mặt ta, hung hăng mua thêm vài phần bảo hiểm, vậy chẳng phải sĩ khí của ma giáo sẽ tăng cao sao?

Vương Khả kích động nói.

Ma Tôn im lặng. Thật ra hắn đã nhìn ra từ lâu, mục tiêu của bảo hiểm này chính là kiếm tiền! Nhưng trước đến nay vẫn có người ở bên tai hắn công kích Vương Khả, vậy mà Vương Khả lại trắng trợn tuyên bố, xây một cao ốc Thần Vương cho đệ tử ma giáo, xem như là bổ sung lỗ thủng.

Cho dù Ma Tôn đã gặp qua vô số người, nhưng khi nghe Vương Khả nói chuyện, vẫn cảm thấy rất tà môn.

- Nghe nói, ngươi dùng tên của ta vênh váo tự đắc ở ma giáo? Không lâu trước đây, đệ tử ma giáo đến tìm ngươi gây chuyện, ngươi dám dùng tên ta để chèn ép bọn chúng?

Ma Tôn lạnh giọng chất vấn.

- Đúng vậy!

Vương Khả lập tức nói ra.

Ma Tôn.

-... !

Không phải ngươi nên run lẩy bẩy nhận tội sao? Cái câu đúng vậy kia của ngươi là gì? Vì sao nghe có vẻ tự hào như thế?

- Ma Tôn, ta là đà chủ Thần Long do đích thân ngài phong tặng, sao giống với những đà chủ khác được? Ngài tự mình phong, vậy thì ta là môn sinh của ngài! Điều này không thể giả được! Những đà chủ kia vênh váo hống hách, nghĩ mình là thuộc hạ của đường chủ thì ngon rồi, làm gì có đường chủ nào so sánh được với Ma Tôn ngài? Ta là môn sinh của ngài, nếu ta khúm núm, bị ức hiếp, chẳng phải sẽ làm mất mặt Ma Tôn ngài sao?

Vương Khả nói như đương nhiên.

Ma Tôn.

- …!

- Ma Tôn, ngài yên tâm, ngài có thể đi điều ta, ta chưa từng dùng tên tuổi của ngài để kiếm lời gì! Trong lòng ta hiểu rất rõ! Mỗi lần nhắc đến Ma Tôn, ta chỉ nói rõ ta là đà chủ Thần Long do đích thân ngài phong cho thôi! Ta vì tấm Thần Long Lệnh này mà cảm thấy tự hào. Ta được Ma Tôn phong thưởng nên cảm thấy tự hào, sao ta không lớn tiếng nói ra ngoài được? Bọn họ chỉ là đà chủ có đường chủ chống lưng, sau lưng ta lại có Ma Tôn ngài. Ta kiêu ngạo vì mình là đà chủ Thần Long! Điều này rất bình thường mà! Ma Tôn, có phải có ngươi đâm chọc gì ta trước mặt người không?

Vương Khả tò mò hỏi.

Ma Tôn nhẹ nhàng uống một hớp rượu, đè ép nội tâm giận dữ. Đâm thọc? Nào chỉ là đâm thọc! Nhân viên tình báo đã đưa bao nhiêu là tội danh của ngươi cho ta!

- Có người nói ngươi có tình cảm với Trương Ly Nhi của Kim Ô Tông, lúc ở Thanh Kinh, ngươi cứu nàng trước mắt mọi người, cứu cả Trương Thần Hư, thậm chí yêu ai yêu cả đường đi, ngươi còn cứu cả đám đệ tử chính đạo Kim Ô Tông?

Ma Tôn trầm giọng nói.

- Tin đồn! Đây chắc chắn là tin đồn thất thiệt! Ma Tôn, ngài phải làm chủ cho ta!

Vương Khả tức giận nói.

Ma Tôn.

- …!

Mẹ nó, giờ đệ tử chính đạo nào cũng nói, thậm chí đệ tử Kim Ô Tông còn chứng minh cho ngươi, ngươi còn mặt mũi nói đây là tin đồn?

- Đầu tiên, chuyện giữa ta và Trương Ly Nhi, có Chu Hồng Y và Tử Bất Phàm ở hiện trường, ta luôn thề thốt phủ nhận chuyện ta thích Trương Ly Nhi, do nàng điên cuồng theo đuổi ta! Sau đó ta mới biết được, chuyện Trương Ly Nhi thích ta cũng là do người ta bịa đặt, là Mạc Tam Sơn, không biết vì sao lão già kia luôn nhìn ta không vừa mắt, mẹ nó, lúc nào cũng muốn thọc ta một dao!

Vương Khả tức giận nói.

- Mạc Tam Sơn bịa đặt?

Ma Tôn cảm thấy ngoài ý muốn.

- Đúng vậy, lúc đó ta cứu Trương Ly Nhi là vì nghĩ nàng ta điên cuồng theo đuổi ta, Ma Tôn, mặc dù ta là đà chủ ma giáo, nhưng ta cũng là nam nhân! Có người nam nhân nào được một nữ nhân điên cuồng theo đuổi mà không thích đâu? Lúc đó lòng hư vinh của ta nổi lên, thấy mình đủ khả năng cứu nữ nhân yêu mình, nên ta thuận tay làm! Chuyện này không phải vì chính đạo, đây là vấn đề hư vinh và lòng tự trọng của nam nhân! Ma Tôn, có lẽ ngài cũng hiểu được, đổi lại là ngài, nếu thuận tay, chắc chắn cũng làm ra chuyện giống ta.

Vương Khả trực tiếp nói.

- Còn chuyện cứu đệ tử Kim Ô Tông, ta chỉ thuận mồm nói một câu chứ không phải là thật lòng muốn cứu bọn họ, có lẽ Ma Tôn ngài cũng điều tra được, ta và Tử Bất Phàm có chút hiểu lầm, nên không dám dùng tên Ma Tôn ngài ép nàng ta, chỉ có thể vuốt mông ngựa. Ta chỉ nói đợi mở Kim Long rồi mở tiệc ăn mừng, sau đó mời Tử Bất Phàm ăn trước! Mời lãnh đạo ăn trước thì không đúng sao? Ta chỉ vuốt mông ngựa thôi! Đã làm gì nên tội?

Vương Khả nói.

Ma Tôn.

- …!

Lần đầu tiên Ma Tôn nghe có người nói bản thân vuốt mông ngựa một cách hùng hồn đầy lý lẽ như thế.