Vừa nói, Vương Khả chạy.
Chạy?
Sắc mặt Chu Yếm cứng đờ, ngươi làm cái gì vậy? Bỏ chạy hấp tấp như thế?
Chu Yếm đi theo nhìn một chút, quả nhiên, Vương Khả hấp tấp đi ra ngoài, không kịp chào hỏi khách trong biệt viện luôn.
- Mịa, thần thần quỷ quỷ, còn muốn ta tự hủy dung? Ngươi nằm mơ!
Chu Yếm cười lạnh nói.
Đối với bình thuốc trên bàn, Chu Yếm khinh thường liếc nhìn.
Hắn nhìn đám thuộc hạ của Vương Khả xung quanh, híp mắt lại.
- Ở trong đại trạch này, ta đã nghẹn đến điên rồi! Bây giờ còn muốn nhốt ta mấy tháng? Còn muốn ta nghe lời ngươi? Ha ha, ngươi nằm mơ! Ngươi không hoàn thành lời hứa với thúc tổ là do ngươi vô dụng, liên quan đến ta cái rắm!
Chu Yếm cười lạnh nói.
Vừa nói, Chu Yếm vừa cẩn thận đóng cửa phòng lại, hắn đi đến phía sau viện, nhìn trên đỉnh chóp tường việt có một đám sương mù, đó là trận pháp chống trộm của các thế gia tu tiên.
- Ta leo tường cũng phát hiện? Mấy tháng nay ta đã đào động rồi, ngươi nghĩ một tiểu viện nho nhỏ có thể nhốt được ta sao?
Chu Yếm đắc ý nói.
Vừa nói, Chu Yếm vừa đi đến một góc tường, hắn nhấc một đống cỏ cây lên, lộ ra một cái hang động. Chu Yếm chui vào đó để ra khỏi đại trạch Vương Gia.
Chu Yếm ra đường lớn, vui vẻ đi dạo trên đường phố Long Tiên Trấn.
- Đúng là nghẹn đến điên rồi, mẹ nó Vương Khả, ngày nào cũng bắt ta trốn trong đại trạch, người bình thường đã phát điên từ lâu rồi! Trước đó còn bôi thuốc lên mặt ta, làm cho đám mụn kia sưng hết cả mặt, sao đi ra gặp người khác được? Bây giờ thì hay rồi, khuôn mặt ta đã khỏi, có thể đi trên đường phố! Đúng là vui, ha ha ha!
Chu Yếm cười to nói.
- Cái gì mà có người truy nã ta? Đánh rắm! Vương Khả chỉ biết nói chuyện giật gân! Ta đi trên đường cái thế này cũng đâu có ai nhận ra ta? Còn nói muốn bắt ta đi nghiên cứu? Đến đây đi, có ai đâu? Đến đây cho ta xem một chút đi?
Chu Yếm khinh thường nói.
Ngay lúc hắn đang đắc ý.
- Hô!
Một bao tải trùm lên đầu hắn.
- Cái gì?
Chu Yếm biến sắc.
Hắn muốn phản kháng.
- Bụp!
Giống như có ba người đứng ba góc độ khác nhau đánh vào mi tâm, đan điền, trái tim, một cỗ chân nguyên cường đại bay thẳng vào cơ thể hắn.
- Không tốt!
Chu Yếm chỉ kịp kêu lên một tiếng.
Trong nháy mắt, hắn ngất xỉu đi.
Cũng không biết là qua bao lâu thời gian, Chu Yếm choáng váng tỉnh tại, hắn mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, nhìn tình trạng bây giờ của mình.
Nơi này là một tiểu viện xa lạ, trên không có trận pháp sương mù ngăn cách tầm nhìn người bên ngoài. Hắn bị trói trên một cây cột, tu vi bị phong ấn.
Chu Yếm vùng vẫy một lúc, nhưng hắn phát hiện mình không dùng được chân nguyên.
- Cái này, cái này… Chẳng lẽ là Vương Khả cố ý?
Chu Yếm lo lắng.
Hắn nhìn thấy mấy bóng người cách đó không xa, đang cung kính bẩm báo với một nam tử.
- Mạc Tam Sơn?
Con ngươi của Chu Yếm co rụt lại.
Không lâu trước đây, ở Trấn Ma Tự, mình bị Mạc Tam Sơn bắt một lần, Chu Yếm có thể chắc chắn rằng Mạc Tam Sơn không cùng phe với Vương Khả.
- Xong đời, sao ta lại rơi vào tay hắn chứ?
Chu Yếm hoảng sợ nói.
Nhìn lại một đám người đang bẩm báo với Mạc Tam Sơn.
- Khởi bẩm điện chủ, đã bắt được Chu Yếm!
Một nam tử cung kính nói.
- A? Chu Yếm? Sao tìm được hắn?
Mạc Tam Sơn tò mò hỏi.
- Chúng ta cũng không biết. Mấy tháng nay chúng ta lùng bắt Chu Yếm khắp Chu Tiên Trấn, đáng tiếc, từ lúc Vương Khả đến đây, vẫn không tìm được tung tích của Chu Yếm! Chúng ta ngồi đợi bên ngoài, cũng không đợi được, thậm chí dùng bí pháp điều tra đại trạch Vương Gia cũng không tìm thấy Chu Yếm!
Một nam tử nói.
- Không sai, trong đại trạch Vương Gia không hề có Chu Yếm, chỉ có một người quái dị buồn nôn, làm ta cay cả con mắt, hoàn toàn không thấy bóng dáng của hắn! Ta cũng rất tò mò cả tháng nay Vương Khả giấu Chu Yếm ở đâu!
Mạc Tam Sơn cau này nói.
- Chúng ta cũng không biết, nhưng mọi người vẫn không buông lỏng cảnh giác. Hôm nay chúng ta đang đi trên đường thì gặp Chu Yếm đang vui vẻ đi dạo, vì thế chúng ta quyết định tóm hắn về đây! Có lẽ hắn cũng vừa mới đến Chu Tiên Trấn.
Nam tử kia nói.
Cách đó không xa, Chu Yếm há to miệng, mẹ nó, Vương Khả nói thật?
Có người đi tìm ta khắp nơi? Cái bình thuốc hủy dung kia có hiệu quả như thế?
Ta vừa ra cửa đã bị bắt? Vì sao chứ? Sao ta lại xui xẻo như vậy?
Ngay lúc này, Mạc Tam Sơn từng bước từng bước đi đến gần Chu Yếm.
- Ha ha ha, tên nhóc, ta đang nhìn chằm chằm Vương Khả đấy, vậy mà lại nhận được tin ngươi bị bắt! Đúng là đi mòn giày sắt không tìm thấy, lúc tìm được lại chẳng tốn công! Chẳng lẽ ngươi không biết bên ngoài có bao nhiêu người đang tìm ngươi?
Mạc Tam Sơn cười lạnh nói.
Chu Yếm.
- …!
Ta biết bên ngoài có rất nhiều người tìm ta, nhưng quan trọng nhất là trước đó ta không tin, ai ngờ là thật?
Chu Yếm hối hận! Không phải chỉ ở đó mấy tháng thôi sao? Ta rảnh nhức cả trứng đi ra ngoài làm gì?
- Cứu mạng, có ai không, Chu Yếm ta ở chỗ này, cứu mạng!
Bỗng nhiên Chu Yếm hét lên.
- Không cần kêu, tiểu viện của ta có trận pháp cách âm, dù ngươi kêu rách cả cổ họng cũng không ai nghe được!
Mạc Tam Sơn cười lạnh nói.
Chu Yếm.
- …!
- Ngươi có gì muốn nói với ta không?
Mạc Tam Sơn hỏi.
- Ta thật nhớ bình sứ nhỏ kia!
Chu Yếm buồn bực nói.
Mạc Tam Sơn sững sờ, bình sứ nhỏ? Thứ gì vậy?
- Ha ha, đừng nghĩ nhiều như vậy, để cho ta xem long mạch trong cơ thể ngươi!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
Vừa nói, Mạc Tam Sơn vừa lấy một thanh đao nhỏ ra, chọc vào bụng Chu Yếm.
Sắc mặt Chu Yếm thay đổi.
- Ngươi muốn mổ bụng ta? Không, không, ngươi không được làm như vậy! Ngươi không thể!
- Lâm binh đấu giả!
Mạc Tam Sơn nhẹ nhàng niệm chú ngữ.
Chỉ thấy thanh đao trong tay hắn tỏa ra ánh sáng hoàng kim, cắm thẳng vào bụng Chu Yếm.
- Đừng ma!
Chu Yếm hoảng sợ kêu.
Xong đời, ta phải chết!
- Oanh!
Bỗng nhiên, trên bụng Chu Yếm có một tiếng nổ vang lên, nhưng lại không có máu tươi chảy ra.
- Graoo…!
Kim Long trong bụng Chu Yếm kêu thảm thiết, nhưng biệt viện có trận pháp cách âm, người bên ngoài không nghe được.