Vương Khả trừng mắt mắng.
- Hừ, tại sao phải đi?
Một đệ tử Thiên Lang Tông nói.
- Tên hòa thượng Giới Sắc kia có vấn đề! Một người trấn thủ miếu hoang này, nói trấn áp Huyết Ma gì đó, mẹ nó, Huyết Ma đã dung hợp với Nhiếp Thiên Bá hơn một năm trước rồi, hắn trấn áp cái rắm! Hơn nữa, còn là Nguyên Anh Cảnh, vừa rồi còn giả vờ như con thỏ nhỏ, ngay cả ta cũng suýt bị lừa! Quân tử không đứng trước bức tường sắp đổ, nhân dịp bây giờ đi mau!
Vương Khả khuyên nhủ lần nữa.
- Hừ, Độ Huyết Tự là danh môn chính phái, Giới Sắc đại sư là đệ tử Độ Huyết Tự, sao lại có vấn đề được?
Một đệ tử Thiên Lang Tông không phục nói.
- Hừ!
Mộ Dung Lục Quang đang nhập định cũng hừ lạnh, hiển nhiên không đồng ý với lời của Vương Khả.
- Được rồi, tùy các ngươi thôi! Ta đi trước.
Vương Khả nói.
Ta truyền thụ kinh nghiệm xã hội cho đám người các ngươi, các ngươi không nghe, cứ phải đợi xã hội đánh đập cho rồi mới tỉnh ngộ, tùy các ngươi vậy, dù sao cũng không đánh lên người ta. Mẹ nó, mấy phần mặc bảo kia đành bỏ phí rồi.
Quay đầu, Vương Khả đi khỏi Trấn Ma Tự.
Vừa vặn, cuộc chiến bên ngoài đã kết thúc, không còn tiếng động nữa!
Vương Khả nhìn thấy hòa thượng Giới Sắc xách Nhiếp Thiên Bá quay về!
Mặt mũi Nhiếp Thiên Bá sưng vù, sắc mặt cực kỳ khó xem.
- Đại sư, Xà Vương đâu?
Vương Khả hò mò hỏi.
- Súc sinh kia tự bạo nội đan, kích thích lực lượng, chui vào một mạch nước ngầm chạy trốn! Ta thấy hắn đáng thương nên không đuổi theo!
Hòa thượng Giới Sắc giải thích.
- Nhưng hắn muốn phá hủy Trấn Ma Tự của ngươi đấy!
Vương Khả lo lắng nói.
- Được rồi, hắn đã nhận quả báo trừng phạt! Ngã phật từ bi, không thể đuổi tận giết tuyệt!
Hòa thượng Giới Sắc lắc đầu.
Vương Khả đen mặt, ngươi không đuổi tận giết tuyệt thì ta xui xẻo rồi, tên Xà Vương hẹp hòi kia, đã qua lâu rồi mà vẫn nhớ rõ mối thù với ta, lần này lại bạo nội đan, không hận chết ta mới là lạ!
- Đừng giết ta, ta cũng không muốn dung hợp với ma chủng Huyết Ma đâu!
Nhiếp Thiên Bá lập tức hoảng sợ cầu xin tha thứ.
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi không cần lo lắng, vị đại sư này, hắn không sát sinh!
Lúc này, Chu Yếm từ trong miếu đi ra.
Nhìn thấy Chu Yếm đi ra, Nhiếp Thiên Bá lập tức giận không chỗ phát tiết.
- Chu Yếm, ngươi hại ta?
Nhiếp Thiên Bá tức giận nói.
- Ta, ta cũng không ngờ chuyện sẽ xảy ra như vậy! Nhiếp Thiên Bá, ngươi nhịn một chút là được rồi! Đại sư là người tốt! Ngươi chịu nghe hắn giảng kinh là được rồi!
Chu Yếm nói lời trái lương tâm.
- Thật, thật vậy chăng? Đại sư, ngươi không giết ta?
Nhiếp Thiên Bá hoảng sợ.
- A di đà phật, ngã phật từ bi! Ta không sát sinh, sau này, ngươi phối hợp với ta để ta độ hóa ngươi là được!
Giới Sắc cười nói.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chắc chắn ta sẽ nghe ngươi độ hóa.
Nhiếp Thiên Bá vui mừng nói.
A di đà phật, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật! Ngươi rất có phật tính!
Hòa thượng Giới Sắc cười nói.
Nhiếp Thiên Bá thở phào một hơi, Chu Yêm ở bên cạnh nhăn mặt, cuối cùng, hắn nhịn mấy lời muốn nói xuống.
- Đại sư, bây giờ cũng không sớm nữa rồi, chúng ta không quấy rầy ngươi nữa, ta đã sửa lại nóc nhà cho đại sư, ngươi nhìn xem còn vấn đề gì nữa không?,
Vương Khả nhìn về phía hòa thượng Giới Sắc.
- Cám ơn Vương Khả thí chủ! Người như ngươi đúng là tốt bụng! Nhưng bây giờ trời đang đổ mưa to, nếu không ngươi hãy chờ hết mưa đã rồi đi?
Hòa thượng Giới Sắc khuyên nhủ.
- Không được, không được, ngươi còn phải độ hóa Nhiếp Thiên Bá, cũng rất bận! Chúng ta không muốn quấy rầy! Có duyên gặp lại.
Vương Khả nói.
- Không sai, không sai! Có duyên gặp lại!
Chu Yếm cũng gật đầu như gà con mổ thóc.
Nhưng trời đang đổ mưa to mà?
Hòa thượng Giới Sắc cau mày nói.
- Không sao, không sao, trời nóng nực, chúng ta tắm mưa hóng mát!
Vương Khả nói.
Hòa Thượng Giới Sắc nhìn đám người kia, cuối cùng gật đầu một cái.
- A di đà phật, chúc thí chủ thuận buồm xuôi gió.
- Ha ha, đa tạ đại sư!
Vương Khả cười nói.
Trong lúc nói chuyện, Vương Khả vẫy tay, đám thuộc hạ của hắn đi ra ngoài, Chu Yếm tự giác đứng bên người Vương Khả.
- Đúng rồi, ngươi nói Chu Yếm kia là ngôi sao tai họa? Nếu ngươi cảm thấy không quản nổi thì có thể đưa cho ta độ hóa!
Hòa thượng Giới Sắc nói.
- Không cần, không cần! Ta có thể dạy dỗ được! Ta rất nghe lời!
Chu Yếm kinh hãi kêu lân!
- Đại sư, tạm biệt!
Vương Khả thi lễ.
Chào xong, Vương Khả chạy như trốn ôn thần, phóng đến khu rừng phía xa.
Chu Yếm theo sát phía sau, không hề chậm trễ, đám thuộc hạ của Vương Khả cũng nhanh chóng rút khỏi Trấn Ma Tự.
Nhiếp Thiên Bá nhìn theo bóng lưng đám người Vương Khả, hắn cảm thấy rất kỳ lạ, Vương Khả làm sao vậy? Vì sao lại sợ hãi ở đây? Hòa thượng Giới Sắc đâu có giết người đâu?
Hòa thượng Giới Sắc dẫn theo Nhiếp Thiên Bá vào trong miếu. Trong đó, đám đệ tử Thiên Lang Tông đang bảo vệ Mộ dung Lục Quang. Giây phút này, cả một đám người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Nhiếp Thiên Bá.
- A di đà phật, Nhiếp Thiên Bá, ngươi bị Huyết Ma dung hợp, ta có chức trách trấn áp Huyết Ma, vì vậy, ta phải độ hóa ngươi, mong rằng ngươi có thể hiểu được, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.
Hòa thượng Giới Sắc trịnh trọng nói.
Chỉ cần không bị giết, nghe ngươi lải nhải chút thì đã làm sao?
- Đại sư nói rất đúng, ta nghe đại sư!
Nhiếp Thiên Bá gật đầu như gà mổ thóc.
Trong một sơn cốc u ám ở Thập Vạn Đại Sơn, Xà Vương chậm rãi bò ra, cả người nó bị thương nặng, thủng ngàn lỗ trên người. Trên mặt chỉ có sự bi phẫn.
- Nhiếp Thiên Bá? Chu Yếm? Vương Khả? Ta sẽ cho các ngươi chết không yên lành!
Xà Vương dữ tợn hô lên.
- Khụ khụ!
Có lẽ vì vết thương quá nặng, vừa ho hai tiếng, cả người Xà Vương đã run rẩy một trận.
- Nôn!
Xà Vương há mồm, phun ra một ngụm khói độc, trong làn khói có một đám kính vỡ bay ra.
- Lại nát, nội đan ta khổ lắm mới tu luyện lại được bị nát rồi? Rống!
Xà Vương ngửa mặt lên trời rống to một tiếng.
- Khụ khụ khụ!
Xà Vương khóc không ra nước mắt. Lần này nó bị Nhiếp Thiên Bá lừa thảm!
- Hizz!
Xà Vương đánh hơi xung quanh.