- Tiểu hòa thượng, ai cản ta thì phải chết!
Xà Vương dữ tợn đánh đến.
- Tiểu hòa thượng, Xà Vương mà ngươi cũng dám cản? Còn không trốn đi, đừng lên rồi bị tai bay vạ gió!
Nhiếp Thiên Bá cũng đắc ý cười to.
Xà Vương dữ tợn, thân mình dài hơn mười trượng từ trên cao nhìn xuống, giống như muốn đập nát cả Trấn Ma Tự.
Ánh sáng trong mắt Giới Sắc trở nên lạnh lẽo, hắn bước lên một bước.
- Hừ, côn trùng nhỏ mà dám múa rìu qua mắt thợ!
Trong lúc nói chuyện, hòa thượng Giới Sắc đánh ra một chưởng.
- Đại Uy Thiên Long!
- Rống!
Xà Vương há miệng rống.
- Oanh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!
Một tiếng nổ mạnh như thiên lôi vang lên, làm tất cả mọi người ù tai.
Chỉ thấy, ánh sáng đỏ bao phủ một chưởng lớn đánh lên đầu Xà Vương.
Cú va chạm mạnh, Xà Vương giống như đạn pháo đánh thẳng lên trời, rơi xuống một khe núi lớn.
Vương Khả, Nhiếp Thiên Bá, tất cả mọi người đều trừng to mắt. Mẹ nó, một chiêu miểu sát sao?
- Rống!
Nơi xa, Xà Vương bị đánh bay, vẫn có dáng vẻ không thể tin.
Lại nhìn thấy, bỗng nhiên hòa thượng Giới Sắc xông lên trời, dậm chân trong hư không, cứ như vậy mà đứng giữa không trung.
- Cmn, có nhầm không vậy, ngươi là đại lão Nguyên Anh Cảnh?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Vương Khả không thể ngờ rằng, hòa thượng Giới Sắc lải nhải cả ngày lại là đại lão Nguyên Anh Cảnh, một chưởng đánh bay Xà Vương?
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi lừa ta!
Trong sơn cốc xa xa, Xà Vương giận dữ nói.
Mẹ nó, nói cái gì mà có thể ăn được Vương Khả, mẹ nó, bên cạnh Vương Khả là Nguyên Anh Cảnh đấy, sao ngươi không chịu nói sớm?
Nhiếp Thiên Bá cũng ngây ngốc, một tiểu hòa thượng nhìn không lọt nổi vào mắt lại là đại lão Nguyên Anh Cảnh? Mình còn dung hợp Huyết Ma mà hắn trấn áp? Xong đời, xong đời.
- Không liên quan đến ta, ta bị Chu Yếm lừa đến!
Nhiếp Thiên Bá cả kinh kêu lên.
Trong lúc kêu sợ hãi, Nhiếp Thiên Bá nhanh chóng bỏ chạy vào khu rừng phía sau.
- Yêu nghiệt to gan, ở trước mặt ta mà cũng dám chạy trốn?
Hòa thượng Giới Sắc lạnh giọng nói, hắn nhìn về phía Nhiếp Thiên Bá.
Nhiếp Thiên Bá đang trốn chạy biến sắc, sao hòa thượng này cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy?
Không được, nhìn ta chằm chằm như vậy, ta sẽ gặp xui xẻo đấy!
- Xà Vương, không được chạy, chờ ta một chút!
Nhiếp Thiên Bá bay thẳng về phía Xà Vương.
Ánh mắt hòa thượng Giới Sắc trở nên băng lãnh, dậm chân đuổi theo.
Xà Vương, Nhiếp Thiên Bá cũng là Kim Đan Cảnh, sao trốn khỏi bàn tay của hòa thượng Giới Sắc được?
- Ở trước mặt ta, không ai chạy thoát được! Nghiệt súc, ta muốn đánh cho ngươi hiện nguyên hình!
Hòa thượng Giới Sắc kêu to một tiếng.
Thế nhưng Xà Vương, Nhiếp Thiên Bá lại không phải kẻ ngốc, muốn bọn chúng đứng yên cho người ta trấn áp? Nói đùa gì vậy?
- Rống!
Xà Vương lập tức phun ra vô số khói độc, bao phủ cả rừng rậm phía sau.
- Đại Uy Thiên Long!
Hòa thượng Giới Sắc kêu to một tiếng.
Mơ hồ thấy được trong cơ thể hòa thượng Giới Sắc hòa có một luồng ánh sáng đỏ hiện lên, ánh sáng đỏ còn có một con cự long từ trên trời giáng xuống, rồng ngâm một tiếng, phóng vào trong làn khói độc.
- Oanh ~~~~~~~~~~~~~~~~!
Một tiếng vang thật lớn vang lên phía dưới, trong sơn cốc vang lên tiếng kêu thảm thiết của Xà Vương.
- Ầm ầm!
Giống như có tiếng giãy dụa vỡ nát từ trong sơn cốc vang lên, ngoài khói độc ra, vô số đất đá bay lên trời, cây cối đổ nát, một mảnh mờ mịt.
Vương Khả trừng mắt to nhìn về phương xa.
- Hazz! Đầu năm này bệnh tâm thần cũng tu luyện đến Nguyên Anh Cảnh rồi sao? Ta có nên nhanh chóng cuốn gói rời khỏi đây không?
Bên ngoài Trấn Ma Tự! Trong một sơn cốc cách đó không xa.
- Đại Uy Thiên Long!
Hòa thượng Giới Sắc kêu to một tiếng.
- Graooo!
Tiếng rồng ngâm vang lên bốn phía.
Trong làn khói độc mịt mù, vang lên tiếng kêu thảm thiết của Xà Vương và Nhiếp Thiên Bá.
- A! Vì sao lại thế này?
Nhiếp Thiên Bá tuyệt vọng nói.
- Rống, tất cả là tại ngươi, Nhiếp Thiên Bá, còn có Chu Yếm, bản Xà Vương bị các ngươi hại chết!
Xà Vương tuyệt vọng gào thét.
- Đại Uy Thiên Long!
Chiêu thứ hai của hòa thượng Giới Sắc cũng giống hệt chiêu trước.
- Ầm ầm!
Dưới sự chấn động lớn, làm cho khuôn mặt của Vương Khả ở cách đó không xa run rẩy.
- Tà môn, đầu năm nay bệnh tâm thần cũng tu luyện đến Nguyên Anh Cảnh? Ta còn có thể đợi ở đây được sao?
Khuôn mặt Vương Khả hiện lên sự kinh dị.
Hắn quyết định nhanh chóng, sau đó quay đầu đi vào trong Trấn Ma Tự.
- Phòng ốc sửa thế nào rồi?
Vương Khả hỏi.
- Sắp xong rồi!
Một tên thuộc hạ nói.
- Đừng cố làm cho đẹp, nhanh tăng tốc độ đi, chúng ta phải rời khỏi đây ngay!
Vương Khả thúc giục.
- Vâng!
Đám thuộc hạ tăng nhanh tốc độ, mái nhà Trấn Ma Tự cũng nhanh chóng hoàn thành.
- Vương Khả, bây giờ phải làm sao?
Chu Yếm lo lắng bước lên.
- Làm sao cái rắm, tiểu tử nhà ngươi toàn gây phiền phức cho ta, mới trong bao lâu mà đã có bốn đám người đòi mạng người kéo đến! Nếu kéo dài thời gian ở đây, có lẽ ta không bảo vệ ngươi được nữa! Chuẩn bị đi nhanh đi!
Vương Khả mắng.
- Đợt thứ tư này, Xà Vương không phải đến tìm ta!
Chu Yếm cười khổ nói.
- Đánh rắm, không phải là do ngươi tự tìm đường chết sao?
Vương Khả trừng mắt.
Chu Yếm rụt đầu, không nói nữa, tất cả đều là nước mắt, tên Xà Vương bệnh tâm thần kia, ta giúp ngươi tìm Vương Khả, quay đầu ngươi lại muốn ăn ta, cái này, ta phải tìm ai để nói lý đây?
Vương Khả quay đầu nhìn về phía đám đệ tử Thiên Lang Tông bên kia.
Mặc dù đám để tử Thiên Lang Tông này đến tìm hắn gây phiền phức, mình có thể mặc kệ sự sống chết của bọn họ, nhưng mà, mẹ nó, nếu các ngươi chết đi, đồ liên quan đến các ngươi trong tay ta sẽ trở nên mất giá trị?
- Đám người các ngươi cũng sắp xếp một chút, kéo cả Mộ Dung Lục Quang đi đi!
Vương Khả khuyên nhủ.
- Đại sư huynh đang đột phá đến giây phút quan trọng, sao có thể đi được?
Một đệ tử Thiên Lang Tông nói.
- Đúng vậy, lỡ may cắt ngang đại sư huynh đốn ngộ, ngươi đền được sao?
Lại có một sư đệ không đồng ý nói.
- Mẹ nó, đám người các ngươi đúng là không biết tốt xấu, không hiểu lòng tốt người khác! Ta khuyên các ngươi dẫn Mộ Dung Lục Quang đi là muốn tốt cho các ngươi, các ngươi còn không biết cảm ơn?