- Là mùi của Vương Khả? Chu Yếm? Chỉ cần tìm ra bọn chúng, nuốt long mạch Kim Long, vết thương của ta sẽ khôi phục hoàn toàn, ta muốn tìm bọn chúng, tiếc là cái mũi của ta chỉ ngửi được phương hướng đại khái! Nhưng vậy cũng đủ rồi, ta sẽ tìm được các ngươi ngay!
Xà Vương dữ tợn nói.
Kim Ô Tông, trong một gian đại điện.
Trương Thần Hư chậm rãi đứng dậy, đứng bên cạnh tông chủ Kim Ô Tông, hắn thấy Trương Ly Nhi dẫn theo một đám sư đệ, sư muội hùng hổ bước vào.
- Bái kiến tông chủ!
Đám đệ tử cung kính nói.
Tông chủ Kim Ô Tông gật đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía Trương Ly Nhi bỗng nhiên sáng lên.
- Ly Nhi, ngươi đã đột phá Nguyên Anh Cảnh rồi sao?
- Đúng vậy, là do hai tên hỗn đản Vương Khả và Mạc Tam Sơn chọc tức!
Trương Ly Nhi tức giận nói.
- Đây là chuyện tốt!
Kim Ô Tông chủ cười nói.
- Tốt cái gì? Tông chủ, Mạc Tam Sơn là tên bệnh tâm thần, vì sao hắn phải bịa đặt hãm hại ta? Tông chủ, ngươi phái người tìm tung tích của hắn cho ta, ta phải đuổi giết hắn, vậy mà hắn còn dám trốn, tức chết ta rồi!
Trương Ly Nhi tức giận nói.
- Mạc Tam Sơn bịa đặt hãm hại? Tỷ, Mạc Tam Sơn liên quan gì đến đây vậy?
Trương Thần Hư kinh ngạc nói.
- Không liên quan gì đến hắn sao? Ngươi nhìn đệ tử Kim Ô Tông đi, trong thời gian này nói những cái gì? Nói ta thích Vương Khả, đánh rắm! Bọn họ đang vũ nhục danh tiết của ta!
Trương Ly Nhi phẫn nộ nói.
Sau lưng, một đám sư đệ sư muội lập tức cúi đầu.
- Ai, ai nói?
Trương Thần Hư nhìn về phía một sư đệ.
- Là Triệu sư huynh nói cho ta biết!
Người sư đệ kia khẩn trương nói.
Triệu sư huynh biến sắc.
- Là Mã sư tỷ nói cho ta biết!
Mã sư tỷ cũng biến sắc.
- Là Trần sư huynh nói cho ta biết!
...
...
...
Trong nháy mắt, một đám nói xong, cũng không biết lời đồn phát ra từ đâu.
- Nhìn xem, tông chủ, ngươi không quản chút sao?
Trương Ly Nhi tức giận nói.
Sắc mặt tông chủ Kim Ô Tông cứng đờ, trong Kim Ô Tông vốn là như vậy, mọi người xem như hòa thuận, nhưng có chuyện gì cũng không giấu được, những ngày gần đây, đám đệ tử từ Thanh Kinh quay về đã đưa những tin tức này ra làm mưa làm gió. Hết cách rồi, ai bảo ngươi là đại sư tỷ, ai bảo ngươi là nhân vật phong vân, mỗi hành động của ngươi đều bị mọi người chú ý.
- Tỷ, những lời này không phải do Vương Khả nói sao?
Trương Thần Hư khó hiểu nói.
- Không phải Vương Khả, Vương Khả luôn thề thốt phủ nhận, là lão già Mạc Tam Sơn kia, hắn không có ý tốt, ta nghĩ hắn đang tính kế Kim Ô Tông ta, tông chủ, ngươi phải quản việc này.
Trương Ly Nhi vội vàng nói.
Kim Ô Tông chủ.
-... !
Mạc Tam Sơn là điện chủ Thiên Lang Tông, ta làm sao quản? Hai bên không phải một hệ thống!
- Tỷ, ngươi đừng gấp, ngươi nói cho ta biết sao ngươi chắc chắn là do Mạc Tam Sơn làm?
Trương Thần Hư vẫn không hiểu.
Trương Ly Nhi kể mọi chuyện xảy ra ở Trấn Ma Tự ra.
- Cái gì, hóa ra là lão già Mạc Tam Sơn kia!
Trương Thần Hư tức giận nói.
Nhưng tông chủ Kim Ô Tông lại nhíu mày.
- Ngươi nói ở đó có một hòa thượng Độ Huyết Tự, gọi là Giới Sắc?
- Đúng vậy!
Trương Ly Nhi gật đầu một cái.
- Nhưng Độ Huyết Tự không có đệ tử pháp danh Giới!
Tông chủ Kim Ô Tông cau mày nói.
- Ách?
Trương Ly Nhi sững sờ.
- Người đâu, gọi đệ tử quen thuộc với Độ Huyết Tự đến đây.
Tông chủ Kim Ô Tông nói.
Rất nhanh, hai đệ tử đi đến.
- Tông chủ, đệ tử là người phụ trách giám sát các đại tông môn, nên cũng có hiểu biết về Độ Huyết Tự, không ai có tên là Giới Sắc!
Một đệ tử trong đó nói.
- Không có khả năng! Ta tận mắt nhìn thấy người này!
Trương Ly Nhi không tin nói.
- Chúng ta chắc chắn là không có pháp danh Giới đứng đầu!
Đệ tử kia nói.
Tông chủ Kim Ô Tông cũng cảm thấy kỳ lạ.
- Người đâu, nhanh điều tra tin tức của Trấn Ma Tự!
- Vâng!
Có đệ tử đáp lời.
- Ly Nhi, ngươi không đuổi kịp được Mạc Tam Sơn là vì ngươi mới đột phá đến Nguyên Anh Cảnh, chưa kịp củng cố, nhân cơ hội này, ngươi hãy bế quan một thời gian, củng cố tu vi, chuyện còn lại cứ giao cho chúng ta xử lý.
Tông chủ nói.
Trương Ly Nhi phiền não gật đầu một cái.
- Vâng!
Trương Ly Nhi đi bế quan. Trương Thần Hư cần chữa thương.
Lúc đầu, tông chủ Kim Ô Tông không quan tâm chuyện này. Nhưng hai ngày sau, đệ tử được phái đi quay về, làm cho tông chủ Kim Ô Tông nhíu chặt lông mày.
- Tông chủ, chúng ta đi đến Trấn Ma Tự điều tra, Trấn Ma Tự không có một ai! Bốn phía cũng không tìm được bóng người!
Đệ tử kia nói ra.
- A? Trấn Ma Tự không có một ai? Người đi nhà trống?
Tông chủ Kim Ô Tông kinh ngạc nói.
- Vốn dĩ đây chính là một miếu hoang! Không có gì đáng chú ý.
Tông chủ Kim Ô Tông trầm tư.
Đương nhiên, sau khi suy nghĩ, tông chủ Kim Ô Tông cũng không chú ý, cho đến nửa tháng sau, Thiên Lang Tông phái người đến cầu kiến.
- Tông chủ Kim Ô Tông chủ, lần này đến quấy rầy, phi thường xin lỗi, chỉ là, ta Thiên Lang Tông đại sư huynh, Mộ Dung Lục Quang cùng 10 cái sư huynh bỗng nhiên mất tích, từ Mạc Tam Sơn điện chủ chỉ điểm, để cho chúng ta tìm đến Kim Ô Tông Trương Ly Nhi thỉnh giáo, có biết ta tông đại sư huynh tung tích?"
Một đệ tử Thiên Lang Tông cung kính nói.
- Mộ Dung Lục Quang mất tích?
Tông chủ Kim Ô Tông ngạc nhiên nói.
Bên bờ Chướng Hải! Trên một ngọn núi lớn.
Vương Khả dẫn một đám người bò lên núi, nhìn tòa tiên trấn phía xa xa.
- Đã đến Long Tiên Trấn! May quá, đoạn đường này không xảy ra chuyện gì nữa.
Vương Khả thở dài một hơi.
- Nếu không có chuyện gì xảy ra thì ngươi có nên xóa mấy cái hạt trên mặt ta đi không? Khuôn mặt ta bị phá hủy hơn nửa tháng rồi!
Chu Yếm bên cạnh tức giận nói.
Trên mặt Chu Yếm toàn là hạt, vô cùng thê thảm, còn nhiều hơn cả so với công chúa U Nguyệt lúc trước.
- Hiểu cái rắm, ngươi biết là ngươi toàn gây tai họa không? Ở Trấn Ma Tự thôi là đã có bốn đám người đuổi giết ngươi! Nếu không phải ta trong cái khó ló cái khôn, trên đường dịch dung giúp ngươi, không biết ngươi còn sống đến Chu Tiên Trấn này không nữa!
Vương Khả nhanh chóng từ chối.