Mộ Dung Lục Quang.
- …
Tia sét kia là trùng hợp sao?
- Chỉ là trùng hợp thôi? Nói đánh là đánh được sao? Có bản lĩnh thì đánh tiếp đi.
Sắc mặt Vương Khả trở nên cổ quái.
- Oanh két!
- Oanh két!
- Oanh két!
Có tám lượt thiên lôi từ trên trời đánh xuống, nổ vang đánh vào miếu cổ, chỉ thấy nóc miếu đã vỡ vụn, bụi mù bay khắp nơi.
Sau khi chín tia sét đánh xuống, mây đen từ từ tán ra.
- Miệng ta linh nghiệm đến vậy sao? Nói sét đánh thì sét đánh ngay?
Vương Khả trừng to mắt nhìn mây đen tản ra.
Mấy người Mộ Dung Lục Quang cũng mờ mịt nhìn lên bầu trời. Nói sét đánh thì sét đánh thật, nhưng vì sao không đánh lên người tên hòa thượng kia?
- Vương Khả, phu nhân của ngươi cháy!
Hòa thượng Giới Sắc cả kinh kêu lên.
- Phu nhân ngươi mới cháy!
Vương Khả tức giận mắng.
- Thật, ngươi nhìn mà xem, phu nhân của ngươi bị sét đánh.
Hòa thượng Giới Sắc kéo Vương Khả lại kêu lên.
Vương Khả nhìn theo ánh mắt của Giới Sắc, hắn nhìn thấy thuộc hạ của hắn ở trong miếu đã ngất hết, mà cỗ quan tài chính giữa đang bốc lửa ngùn ngụt.
- Oanh!
Lửa cháy vùn vụt, chín tia sét vừa rồi đánh lên quan tài, làm quan tài bốc cháy?
Đám người Mộ Dung Lục Quang cũng vội vàng chạy đến, tò mò nhìn về phía trong miếu.
Phu nhân của Vương Khả? Phu nhân của Vương Khả bốc cháy? Chuyện gì xảy ra vậy?
- Cháy, cháy? Cháy vậy chẳng lẽ muốn cháy chết người sao.
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Trương Ly Nhi còn ở trong quan tài đấy, lúc trước chỉ là toàn thân mọc lông chim, mắc bệnh lạ thôi, nếu lần này nàng chết luôn, chẳng phải mình sẽ gặp xui xẻo?
- Vương Khả thí chủ, không phải phu nhân ngươi đã chết từ trước rồi sao?
Hòa thượng Giới Sắc khó hiểu nói.
- Đánh rắm, nhanh dập lửa đi!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Ngay lúc Vương Khả muốn nhào lên, trong quan tài vang lên một tiếng hét.
- Vương Khả!
Trong tiếng hét kia có sự căm hận ngút trời.
Vương Khả nghe được thì cảm thấy vui vẻ, may quá, còn sống, hơn nữa đã tỉnh rồi?
Nhưng Mộ Dung Lục Quang lại biến sắc.
- Đây là giọng của Trương Ly Nhi? Vương Khả, ngươi còn dám nói giữa ngươi và Trương Ly Nhi là trong sạch sao?
- Trong quan tài là phu nhân của Vương Khả?
Một đệ tử Thiên Lang Tông kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả.
Vừa rồi Vương Khả nói, hắn và Trương Ly Nhi là trong sạch, nhưng trong quan tài kia là phu nhân hắn là sao? Đã gọi là phu nhân, còn nói giữa hai bên là trong sạch?
Các sư đệ nhìn về phía Mộ Dung Lục Quang, lại phát hiện khuôn mặt Mộ Dung Lục Quang đen thui, tay cầm chuôi kiếm.
- Vương Khả, có phải ngươi nên giải thích cho ta không?
Mộ Dung Lục Quang lạnh lùng nói.
- Giải thích cái gì? Giữa ta và Trương Ly Nhi là trong sạch, ngươi không nghe thấy sao? Đều là do Mạc Tam Sơn tung tin vịt, vậy mà ngươi cũng tin!
Vương Khả lập tức trợn mắt nói.
Sắc mặt Mộ Dung Lục Quang trở nên khó coi, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, dù sao, có lẽ còn có ẩn tình khác.
- Vương Khả, vòng tay trữ vật của ta đâu?
Trương Ly Nhi trong quan tài quát lớn.
- A, ở chỗ ta, ở chỗ ta, lúc ngươi hôn mê, không, lúc ngươi đang ngủ, ta cất giúp ngươi, ta không hề động đến đồ bên trong!
Vương Khả nhìn về phía ngọn lửa nói.
Hôn mê?
Vương Khả đành phải đổi lời, hắn không thể nói là nhân dịp người ta hôn mê nên hắn lấy hết tiền tài đi? Chẳng phải là đang giậu đổ bìm leo sao? Nói nhân lúc ngươi ngủ thiếp đi thì áp lực giảm một chút.
Áp lực của Vương Khả nhỏ xuống, nhưng áp lực của Mộ Dung Lục Quang lại lớn thêm.
Lúc Trương Ly Nhi ngủ, ngươi lại lột vòng tay của người ta? Điều này còn cần liên tưởng sao?
- Nhanh đưa cho ta, quần áo của ta để trong vòng tay trữ vật! Ngươi muốn chết sao? Dám lột vòng tay của ta? Nếu mà thiếu thứ nào, ta sẽ giết chết ngươi! Nhanh lên, ta cần quần áo!
Trong ánh lửa vang lên tiếng nói phẫn nộ của Trương Ly Nhi.
Quần láo của Trương Ly Nhi bị lửa bên ngoài lông dài đốt cháy hết. Vì vậy nàng cần quần áo để thay.
Nhưng lời này bị Mộ Dung Lục Quang nghe vào trong tai, lại như sấm sét giữa trời quang.
Ngủ? Thân thể trần truồng lúc! Vương Khả lột vòng tay của Trương Ly Nhi?
Vương Khả còn muốn lươn lẹo sao?
Vừa rồi còn gọi nàng là phu nhân!
Còn trong sạch? Trong sạch em gái ngươi!
- Vương Khả, ta giết ngươi!
Mộ Dung Lục Quang quát.
- Đại sư huynh, đại sư huynh, ngươi tỉnh táo chút, tỉnh táo chút!
Một đám sư đệ lập tức lôi kéo Mộ Dung Lục Quang.
Vương Khả ném vòng tay của Trương Ly Nhi đi, quay đầu đã thấy Mộ Dung Lục Quang đỏ mắt muốn giết mình.
- Đại sư huynh, ngươi làm cái gì vậy? Ta trêu chọc ngươi sao?
Vương Khả lập tức cả kinh kêu lên.
- A di đà phật, trên đầu đại sư huynh của ngươi xanh!
Hòa thượng Giới Sắc ở bên cạnh lại lắm miệng nói.
Vương Khả.
-... !
Sư đệ Thiên Lang Tông.
-... !
Cả đám người nhìn về phía hòa thượng Giới Sắc, mặc dù tên này hơi nhảm, nhưng lúc tổng kết vẫn rất sâu sắc đấy!
- Phi, đại hòa thượng, ngươi nói cái gì vậy? Ta và Trương Ly Nhi là trong sạch, đại sư huynh cũng không có quan hệ với Trương Ly Nhi, ngươi khích bác quan hệ giữa ta và đại sư huynh làm gì?
Vương Khả trừng mắt nhìn Giới Sắc.
- Là thật, ngươi thử nhìn xen, tóc trên đầu đại sư huynh ngươi xanh rồi.
Hòa thượng Giới Sắc lập tức kêu lên.
Vương Khả quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy tóc của Mộ Dung Lục Quang đang đổi thành màu đen, một mái tóc dài đen nhánh nay biến thành xanh biếc.
- Cái này, cái này, cái này... !
Vương Khả khó hiểu nói.
- Thần công của đại sư huynh muốn đột phá?
Một sư đệ kinh hãi kêu lên.
Vương Khả kinh ngạc nhìn Mộ Dung Lục Quang.
- Đại sư huynh luyện thần công nón xanh sao? Không, là thần công tóc xanh sao? Như vậy cũng đột phá được?
Không chỉ bộ tóc Mộ Dung Lục Quang trở thành màu xanh, cả người hắn cũng tỏa ra ánh sáng xanh, khí thế khổng lồ muốn bộc phát.
- A ~~~~~~~~~~~!
Mộ Dung Lục Quang rống to một tiếng.
- Oanh!
Quanh người hắn có một ngọn lửa xanh lục bùng lên, cỗ khí tức cường đại bốc đất đá xung quanh bay lên cao. Mây đen vừa tản đi lại tụ lại như bị dẫn dắt.
- A di đà phật, đại sư huynh này của ngươi, tương lai có thành tựu khó lường.
Hòa thượng Giới Sắc cảm thán.
- Nhưng hắn muốn giết ta! Ta phải làm sao bây giờ? Đại sư, tất cả mọi chuyện là do ngươi, ngươi không thể bỏ mặc được!