Trương Ly Nhi càng tức giận hơn.
- Oanh!
Trong kén lớn, nhiệt độ tiếp tục tăng vọt lên, thúc dục Trương Ly Nhi đột phá.
Ngay lúc này, nhiệt độ nóng cháy hình thành một loại năng lượng vô hình tản ra, cỗ năng lượng kỳ lạ này bay lên không trung, mây đen càng cuồn cuộn, sấm sét vang dội, giống như thiên kiếp được sinh ra, trong nháy mắt, trời mưa càng to.
Ngay lúc này, đám người Vương Khả nhìn thấy bầu trời thay đổi, nhanh chóng quay về Trấn Ma Tự tránh mưa.
Trương Ly Nhi nhanh chóng thôi động công pháp của mình, muốn đột phá bình cảnh.
Mặc dù nàng chìm đắm trong công pháp, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng bên ngoài.
Đám người nói chuyện với nhau, Trương Ly Nhi không quan tâm. Cho đến khi Mộ Dung Lục Quang nhắc đến mình. Trương Ly Nhi sững sờ, dựng lỗ tai lên. Nhắc đến ta?
Bên ngoài Trấn Ma Tự!
- Sao ngươi còn chưa đi?
Vương Khả nhìn về phía Mộ Dung Lục Quang cách đó không xa.
Sắc mặt của Mộ Dung Lục Quang âm trầm đến đáng sợ! Vương Khả đã thừa nhận hắn là đà chủ Ma Giáo, còn ở chung một chỗ với tà ma, nhưng mình lại không thể chém hắn? Vì sao? Vì sao tên kia không biết xấu hổ đến vậy? Còn dám hùng hồn thừa nhận?
- Vương Khả, chuyện ngươi làm đà chủ Ma Giáo, ta sẽ hỏi lại tông chủ, hừ! Nhưng ngươi phải giải thích rõ ràng, vì sao Mạc Tam Sơn nói ngươi và Trương Ly Nhi đang ở với nhau?
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
Trong quan tài, Trương Ly Nhi sững sờ, ta và Vương Khả ở với nhau? Mộ Dung Lục Quang nói cái gì thế?
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi điên rồi? Mạc Tam Sơn có vấn đề, lời của hắn mà ngươi cũng tin?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Sao ta không tin? Hừ! Dù sao Mạc Tam Sơn cũng là Điện Chủ Tây Lang, hắn nhận được tin tức thì chắc chắn có bằng chứng!
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Đánh rắm, Mạc Tam Sơn không biết bịa đặt sao? Chuyện này mà hắn cũng nói ra được? Vô duyên vô cơ làm nhục danh tiết của ta!
Vương Khả lập tức mắng chửi.
Mộ Dung Lục Quang.
-... !
Làm nhục danh tiết của ngươi?
Trong quan tài, Trương Ly Nhi cũng mở to hai mắt nhìn.
- Mạc Tam Sơn? Vì sao? Vì sao hắn phải vu khống ta?
- Hừ, Mạc Tam Sơn điều tra ra, chính miệng hắn nói cho ta biết, tình cảm của ngươi và Trương Ly Nhi còn bền vững hơn vàng! Còn nói ngươi vì Trương Ly Nhi mà chịu tà ma đánh 100 chưởng!
Mộ Dung Lục Quang lạnh lùng nói.
- Đánh rắm, Mạc Tam Sơn nói láo đấy, ta thích Trương Ly Nhi lúc nào? Sao hắn lại thích bịa đặt đến vậy? Bây giờ, không chỉ có đệ tử Kim Ô Tông tưởng ta thích Trương Ly Nhi, ngay cả đệ tử Thiên Lang Tông cũng nói ta thích Trương Ly Nhi, các ngươi là rảnh đến hoảng à, Mạc Tam Sơn tung tin vịt mà các ngươi cũng tin?
Vương Khả trợn mắt nói.
Vương Khả thề thốt phủ nhận, làm cho trong lòng Mộ Dung Lục Quang dễ chịu hơn một chút, sự tức giận lúc trước cũng giảm bớt.
Cũng đúng, sao Trương Ly Nhi có thể vừa mắt Vương Khả được? Chắc chắn là Mạc Tam Sơn ăn nói bậy bạ. Nhưng vì sao Mạc Tam Sơn phải nói láo chứ?
Trong quan tài, hỏa diễm trên người Trương Ly Nhi tăng vọt lần nữa.
- Hóa ra cũng là do Mạc Tam Sơn bịa đặt? Lần ở Chu Tiêm trấn cũng vây, cái tên già mà không đứng đắn, suốt ngày gây chuyện, đợi lão nương đi ra, chém chết lão già kia mới được!
Trương Ly Nhi cực kỳ phẫn hận nói.
Vương Khả không biết, chỉ trong khoảng thời gian này, sự tức giận của Trương Ly Nhi đối với hắn đã chuyển lên người Mạc Tam Sơn hết.
- Vương Khả, ngươi chắc chắn là ngươi và Trương Ly Nhi không có quan hệ gì chứ?
Mộ Dung Lục Quang xác nhận lại lần nữa.
- Quan hệ? Có quan hệ gì chứ? Ta và Trương Ly Nhi rất trong sạch! Các ngươi đừng vu khống ta!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Vương Khả nói như vậy, cuối cùng Mộ Dung Lục Quang cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Sự tức giận lúc trước cũng biến mất hết.
- Những lời này của Vương Khả thí chủ, thật ra ta có thể chứng minh!
Bỗng nhiên hòa thượng Giới Sắc ở bên cạnh mở miệng nói.
- A?
Vương Khả sững sờ.
Một hòa thượng như ngươi chứng minh giúp ta cái gì? Ta không quen ngươi, ngươi lại không hiểu chuyện của ta, bây giờ chạy ra chứng minh sự tồn tại cái gì chứ? Chẳng lẽ thuộc tính lảm nhảm của ngươi lại phát tác?
Mộ Dung Lục Quang cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Giới Sắc.
- Vương Khả thí chủ tình thâm nghĩa trọng với phu nhân của hắn! Ta thấy lời nói của hắn rất chân thành, hắn sẽ không tùy tiện thông đồng với người khác!
Giới Sắc nói.
- Phu nhân Vương Khả?
Mộ Dung Lục Quang sững sờ.
- Đúng vậy, phu nhân của hắn đang ở trong miếu Trấn Ma Tự, vì vậy, ngươi đừng suy đoán lung tung, không có chứng cứ! A di đà phật!
Hòa thượng Giới Sắc trịnh trọng nói.
- Vương Khả, ngươi có phu nhân? Còn ở trong miếu? Là ai vậy?
Mộ Dung Lục Quang kỳ lạ nói.
Là ai?
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, ta có thể nói gì đây? Nếu nói ra chẳng phải sẽ lộ tẩy hết?
- Vương Khả, ta nhớ ngươi từng nói công chúa U Nguyệt là bạn gái ngươi, kết quả bị phụ thân nàng chia rẽ! Vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn ngươi đã có phu nhân?
Mộ Dung Lục Quang không hề tin tưởng.
- Được rồi, đại sư huynh, các ngươi quay về đi, lát nữa ta còn phải lên đường nữa!
Vương Khả thúc giục.
- Ha ha, lời của ngươi làm ta không tin nổi! Vương Khả! Hôm nay ta đã đến đây, ta muốn gặp mặt phu nhân của ngươi, để xem nàng là người nào.
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
Tên Vương Khả không biết xấu hổ kia, câu nào là thật đây? Mộ Dung Lục Quang muốn tìm hiểu rõ ràng.
- A di đà phật, các ngươi không biết gì sao?
- Giới sắc, ngươi nói nhiều quá rồi đấy! Chuyện của ta thì liên quan gì đến ngươi, đừng tạo thêm phiền phức cho ta nữa.
Vương Khả buồn bực nói.
Sao ngươi đáng ghét như vậy? Ta mất bao nhiêu công sức mới khuyên Mộ Dung Lục Quang đi, ngươi lại kéo hắn quay về.
- Ta cũng chỉ muốn giúp ngươi nói hai câu, hơn nữa, chuyện này có gì xấu hổ chứ?
Hòa thượng Giới Sắc khó hiểu nói.
- Đánh rắm, đây không phải là vấn đề mặt mũi, loại xen vào chuyện người khác như ngươi sẽ bị sét đánh đấy.
Vương Khả quát mắng.
- Ta bị sét đánh?
Hòa thượng Giới Sắc lập tức không vui.
- Oanh két!
Bỗng nhiên, một tia chớp trên bầu trời lóe lên, chém vào miếu đổ nát Trấn Ma Tự.
Vương Khả.
- …