Cứ vậy giằng co hồi lâu.
- Tìm được rồi!
Một tên đệ tử Ma giáo kinh hỉ hét lên.
Oanh!
Đột nhiên, Kim Long nện ra một lỗ thủng to tướng trên mặt đất, sau đó cứ thế cắm đầu chui vào bên trong.
Lúc này đám Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm chính đang nhìn về phía tên thuộc hạ vừa hô lên nói tìm được long ỷ.
Chỉ thấy, trên tay tên thuộc hạ là một bên tay vịn long ỷ. Chỉ một chiếc tay vịn. Hết rồi?
Đám đệ tử Ma giáo quanh phụ cận vội xúm lại khai quật, rất nhanh, lại lật ra được chân long ỷ, bàn tọa long ỷ…
Long ỷ đã bị phá hư, nát bấy thành mấy đoạn.
Nét mặt Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y cứng lại.
- Đường chủ, long ỷ này … còn dùng được không?
Tên đệ tử Ma giáo tìm được tay vịn long ỷ khi trước lên tiếng muốn tranh công.
- Dùng được con mẹ ngươi!
Chu Hồng Y lạnh giọng nói.
- Xong rồi, xong rồi, long ỷ nát mất rồi. Vậy phải làm sao mới phong ấn được Kim Long đây?
Tử Bất Phàm buồn bực nói.
- Lại tìm thứ gì khác từng được long khí tư dưỡng qua!
Chu Hồng Y thở dài nói.
Long ỷ hư rồi? Vậy mấy năm nay, có thứ nào một mực ở cạnh long ỷ nhỉ? Cả đám chìm vào suy tư.
Đột nhiên chúng nhân cảm nhận được Kim Long đang bị áp chế chợt run lên vì giận dữ?
Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, đầu Kim Long đã vùi sâu vào lòng đất!
- Còn muốn chui vào trong đất?
Tử Bất Phàm buồn bực nói.
- Lôi đầu nó lên? Hừ, còn muốn trốn? Đừng hòng!
Chu Hồng Y hét lớn.
Nháy mắt, chúng nhân lại dùng sức, liều mạng kéo Kim Long đi lên.
Trong tiếng ầm vang, rốt cục, đầu Kim Long cũng bị lần nữa kéo ra khỏi lỗ thủng.
Ang !
Kim Long được lôi ra ngoài, nhưng có lẽ bởi vì phương hướng dùng sức của chúng nhân đột nhiên thay đổi, nó bỗng chốc như được thoát khốn, giãy thoát khỏi sự áp chế của chúng nhân.
- Nhanh, Kim Long định bỏ chạy, tất cả mọi người theo ta ngăn chặn súc sinh này!
Chu Hồng Y quát.
̀m ầm!
Nhất thời, bên ngoài vương cung lần nữa truyền đến từng hồi tiếng chiến đấu hung mãnh.
- Không đúng, hình như trong miệng Kim Long có người?
Tử Bất Phàm kinh ngạc nói.
- Chu Yếm?
Chu Hồng Y cũng hơi sững.
Tên Chu Yếm này chui ra từ đâu vậy? Sao lại đột nhiên xuất hiện trong mồm Kim Long? Chẳng phải ta đã dặn ngươi núp ra xa xa rồi ư?
- Đường chủ, hình như thuộc hạ thấy Chu Yếm bị Kim Long cắp ra từ dưới lòng đất!
Một tên đệ tử Ma giáo lập tức giải thích nói.
- Đánh rắm! Chu Yếm bị chôn sống hay sao mà móc ra từ dưới lòng đất, mắt mũi ngươi kiểu gì đấy?
Chu Hồng Y trừng nhìn tên thuộc hạ.
- Là thật, ta tận mắt nhìn thấy! Đường chủ! Chu Yếm thật bị Kim Long ngậm ra từ dưới cái hố kia!
Tên đệ tử Ma giáo gấp gáp biện giải.
Chu Hồng Y:
-... !
- Chu Hồng Y, con Kim Long này sao thế? Cứ cắn chết Chu Yếm không chịu buông là sao?
Tử Bất Phàm ngạc nhiên hỏi.
Lúc này Chu Hồng Y mới để ý thấy Chu Yếm nơi miệng Kim Long.
Chu Yếm đã ngất đi, Kim Long lại không giết, cũng không ăn, cứ vậy treo trong miệng không chịu thả. Dù có bị trùng kích cũng không há mồm?
- Chẳng lẽ... !
Sắc mặt Chu Hồng Y trầm xuống.
- Long khí? Ta hiểu rồi, là long khí! Mấy chục năm qua, trừ long ỷ được đến long khí tư dưỡng ra, Chu Yếm thường niên ngồi trên long ỷ nên cũng được long khí tư dưỡng, Kim Long muốn tìm long khí nên mới cắn chặt Chu Yếm! Đúng là thế rồi!
Tử Bất Phàm kích động nhìn Chu Hồng Y.
Cơ mặt Chu Hồng Y khẽ co giật, lại cũng mặc nhận sự thật này.
- Nếu đã có thứ ẩn chứa long khí, à không, có người ẩn chứa long khí, vậy thì phong ấn nó đi! Chu Hồng Y, phong ấn long mạch Kim Long, nhanh lên!
Tử Bất Phàm nôn nóng nói.
Sắc mặt Chu Hồng Y rất là khó coi, phong ấn Kim Long vào trong người Chu Yếm?
- Nhanh lên!
Tử Bất Phàm thúc giục.
Trong lỗ thủng mà Kim Long vừa mới rút đầu ra.
Vương Khả nhìn quả cầu màu đỏ móc ra được từ trong miệng Kim Long, cảm nhận năng lượng khổng lồ cất chứa bên trong, thần tình Vương Khả không giấu được vẻ cổ quái, lại sửng sốt nhìn lên lỗ thủng trên đỉnh đầu, ngơ ngác hồi lâu.
- Con Kim Long kia chui xuống là để tặng đồ cho ta?
Vương Khả biểu tình cổ quái cất quả cầu vào trong ngực.
Cúi đầu, Vương Khả nhìn hai người bịt mặt bị chôn trong phế tích. Thần sắc càng thêm phần cổ quái.
- Hai tên xui xẻo này là ai được nhỉ?
Bên ngoài tiếng rền vang vẫn không ngừng vọng lại, Vương Khả theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, định rời đi, nhưng trước khi đi, hắn vẫn là vén khăn trùm đầu và mũ của hai người bịt mặt kia.
Thấy rõ dung mạo hai người, Vương Khả há hốc mồm.
- Trương Ly Nhi? Đồng An An? Sao lại là hai người các ngươi?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Kinh ngạc xong, hắn lại trầm ngâm, sau đó rút hai người ra khỏi phế tích, rồi men theo lối thông đạo còn lại nhanh chóng rời đi, tới thẳng phủ Đại tướng quân bên ngoài vương cung.
Trên đường, Vương Khả lại sa vào trầm tư.
- Đồng An An? Sao thế nhỉ? Chẳng phải lần trước đã giao Đồng An An cho Mạc Tam Sơn rồi ư? Tại sao Đồng An An lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ là huynh đệ sinh đôi? Không thể nào, ta làm gì nghe nói Đồng An An có huynh đệ sinh đôi! Vậy chỉ có một khả năng, đó là Mạc Tam Sơn lại thả hắn ra!
Vương Khả ngưng trọng nói.
Mạc Tam Sơn thả Đồng An An? Vương Khả biến sắc.
- Lão già Mạc Tam Sơn này có vấn đề, mẹ nó, cái gì mà không cẩn thận để Đồng An An chạy mất? Lần trước ở trong sơn môn để Đồng An An chạy mất, giờ lại cũng để Đồng An An chạy mất? Nhất định là Mạc Tam Sơn cố ý! Lão già, may mà ta phòng xa, hừ! Ta nhìn rõ bản chất con người ngươi rồi, hỗn đản Mạc Tam Sơn này nhất định là có quan hệ với Ma giáo!
Vương Khả lòng còn sợ hãi nói.
Mạc Tam Sơn có vấn đề? Như vậy, tại sao Đồng An An lại xuất hiện ở đây?
- Lần này Đồng An An tới nhất định là vì đuổi giết ta, à quên, chắc còn muốn đòi về Thiểm Điện thần tiên nữa? Hừ, nằm mơ đi, đồ vào trong túi ta rồi, ai cũng đừng hòng móc ra!
Vương Khả không đáng nói.
- Nhưng mà, Trương Ly Nhi thì sao? Còn che mặt? Không phải nàng đã rời đi với đệ tử Kim Ô Tông rồi sao?