- Long đại gia, ngươi không phải tìm ta, ngươi tìm hắn? Chu Yếm?
Vương Khả sững sốt.
Rống!
Kim Long hướng về phía Vương Khả rống một tiếng. Tựa như muốn xua đuổi Vương Khả đi vậy.
- À, ngươi tìm Chu Yếm? Vậy ngươi cứ bắt hắn đi, ta và hắn không quen, ta đi trước!
Vương Khả lập tức rụt chân ra khỏi người Chu Yếm.
Sau đó giậm chân định thoát đi.
Nhưng mà, tính tình Kim Long có vẻ không tốt cho lắm, đột nhiên đổi ý, mắt hiện hung tướng nhìn sang Vương Khả.
- Làm gì? Long đại gia, không phải ngươi thả ta đi rồi sao?
Vương Khả cả kinh kêu nói.
Từ trong mắt Kim Long, Vương Khả thấy được một cỗ phẫn hận. Nháy mắt hắn liền hiểu, đây là oán hận của Kim Long đối với nhân loại. Vừa mới phá mở phong ấn đi ra, lại bị đám người Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm điên cuồng nện giết, nó sao có thể không có oán hận đối với nhân loại cho được?
Thấy Vương Khả dễ bắt nạt, thế là lại muốn ăn tươi nuốt sống Vương Khả để tiết mối hận trong lòng. Cứ thế há mồm cắn tới Vương Khả.
- Ui cha, Long đại gia, ta có trêu chọc ngươi đâu?
Vương Khả kinh hãi định bỏ chạy.
Đáng tiếc, thông đạo sau lưng Vương Khả đã sụp, đối diện nguy cơ sinh tử, Vương Khả vung lên cục gạch trong tay, à không, Thần Vương ́n trong tay nện bừa một cái.
Oanh!
Thần Vương Ấn hung hăng đập lên sống mũi Kim Long.
Ngao ô!
Kim Long đột nhiên hét thảm, nước mắt chảy ròng.
Thần Vương Ấn là do Đạo Linh Ngọc luyện chế mà thành, có được hiệu quả trấn áp vạn linh, mặc dù bởi chưa có công đức nên công kích vật lý chưa đủ mạnh mẽ, song dùng để trùng kích lên linh thể như long mạch Kim Long lại rất có hiệu quả.
Kim Long đau đến độ nước mắt ứa cả ra, râu ria tán loạn, đầu rồng run rẩy, miệng há hốc, tròng mắt lồi cả ra.
Miệng há to, răng nanh bén nhọn lộ ra trước mặt Vương Khả, khiến Vương Khả sợ đến không ngừng lùi lại.
Nhưng mà, đằng sau là phế tích đổ sụp, biết lui đi đâu?
Ngao ô!
Lúc Kim Long há mồm kêu đau, trong miệng có một quả cầu màu đỏ lăn đến trên đầu lưỡi, đi đến trước mặt Vương Khả.
Vương Khả một tay nắm lấy Thần Vương Ấn, một tay bắt lấy quả cầu màu đỏ kia.
- Thứ gì thế này, trong miệng ngươi mọc bướu? À, hình như không phải bướu?
Vương Khả sửng sốt.
Tay Vương Khả túm lấy quả cầu màu đỏ khiến Kim Long có cảm ứng, lập tức cảm thấy không ổn, đầu lưỡi cuốn lại, muốn nuốt về quả cầu.
Nhưng, Vương Khả là ai, bảo bối đã đến trong tay, há lại có chuyện buông ra?
Tay còn lại giơ lên, Thần Vương Ấn ầm vang nện trúng đầu lưỡi Kim Long.
A ô!
Kim Long lập tức tru tréo thảm thiết.
Mẹ nó, Kim Long sao mà ngờ được, vốn chỉ định bộc phát oán khí chút thôi, ai biết một kẻ bình thường lại đánh cho mình thống khổ thế này? Bị nện thì cũng thôi, đằng này còn đoạt đi long châu của nó? Đây chính là tinh hoa của Kim Long.
Kim Long kích động, liều mạng muốn nhào về phía Vương Khả.
Đúng lúc này, mặt trên truyền đến tiếng rống to của Chu Hồng Y:
- Kéo đầu rồng lên? Hừ, còn muốn chui vào lòng đất để trốn? Đừng hòng!
Ầm ầm!
Dưới lực kéo khủng khiếp, Kim Long cứ thế không cam tâm bị kéo ra từng chút từng chút một, khoảng cách với Vương Khả trong hang động càng lúc càng xa, cách long châu trong tay Vương Khả cũng càng lúc càng xa!
Kim Long không cam tâm, mẹ nó, vì cái gì?
Mắt thấy đầu rồng sắp bị triệt để kéo ra ngoài, Kim Long không cam tâm cắn lấy Chu Yếm đang chết ngất ở gần đó một cái.
Hô!
Đầu rồng cắn theo Chu Yếm, bị kéo ra hang động.
- Nhanh, Kim Long muốn bỏ chạy, tất cả mọi người theo ta ngăn chặn súc sinh này!
Chu Hồng Y quát.
Ầm ầm!
Trên đỉnh đầu, lại một trận chiến đấu kịch liệt diễn ra, không ai để ý tới tình hình trong động.
Vương Khả nhìn quả cầu màu đỏ trong lòng bàn tay, cảm nhận được trong đó có một cỗ năng lượng khổng lồ, nét mặt Vương Khả không giấu được vẻ kinh kỳ, sau đó lại nhìn lên lỗ thủng to tướng trên đỉnh đầu, sắc mặt rất là cổ quái.
- Con Kim Long này tới tặng đồ cho ta à?
Vương Khả thần sắc cổ quái cất quả cầu vào trong ngực.
Cúi đầu, Vương Khả nhìn hai tên bịt mặt bị chôn trong phế tích. Thần sắc lại càng thêm cổ quái.
- Hai đứa xui xẻo này là ai nhỉ?
Vương Khả sửng sốt lẩm nhẩm.
Phế tích vương cung Thanh Kinh!
Chu Hồng Y dùng Hồng Y Tỏa Liên kéo lại đuôi Kim Long, Tử Bất Phàm dẫn theo toàn bộ đệ tử Ma giáo trấn áp thân rồng.
Ang!
Kim Long gào thét, nhưng dù làm hết mọi cách vẫn không thể nào thoát khốn.
- Tìm được long ỷ chưa?
Tử Bất Phàm quay đầu nhìn về phía phế tích quát nói.
- Vẫn chưa!
Nơi xa truyền đến tiếng đáp đầy vẻ nôn nóng của đệ tử Ma giáo.
- Bởi vì nhiều năm tọa lạc ở vị trí trên đầu long mạch, được long khí tẩm bổ, long ỷ sẽ khiến Kim Long cảm thấy an tâm, dùng nó có thể phong ấn được Kim Long! Nhưng giờ thì không được thì làm sao phong ấn? Lại chuyển ít người qua đó, tiếp tục tìm!
Chu Hồng Y lạnh giọng quát.
- Vâng!
Lại là một đám người tách ra tiến về phế tích tìm kiếm.
Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y không dám trấn áp lên đầu Kim Long, sợ Kim Long tuyệt vọng triệt để bạo phát đồng quy vu tận.
Hiện tại Kim Long đang bị kéo chặt, muốn đi cũng đi không nổi. Nó có vẻ rất là sốt ruột, tựa như đang cảm ứng thứ gì đó, đột nhiên, đầu Kim Long hung hăng nện mạnh xuống đất.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Kim Long không ngừng dùng đầu nện xuống mặt đất, khiến đám người Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm không khỏi cả kinh.
- Chu Hồng Y, Kim Long sao thế?
Tử Bất Phàm khó hiểu nói.
Chu Hồng Y cổ quái đáp:
- Ta … ta cũng không rõ! Khả năng là vẫn muốn chui xuống lòng đất chạy trốn?
Trốn về lòng đất?
Đùa gì vậy, mình tốn bao nhiêu là sức lực mới kéo được còn súc sinh này ra, há lại có thể để nó trốn về lòng đất?
- Tìm, mau tìm long ỷ!
Tử Bất Phàm quát.
Đồng thời, Tử Bất Phàm và Chu Hồng Y toàn lực kéo lấy đuôi và thân Kim Long, không cho nó động đậy.
Bởi vì hơn nửa người bị áp chế, chỉ còn lại mỗi cái đầu, Kim Long chẳng giãy dụa ra được uy lực quá lớn, chính điều này đã dẫn đến Vương Khả bên trong nhà an toàn dưới địa đạo một mực nghe được tiếng chấn động từ bên ngoài không ngừng vọng xuống.