Vương Khả nghi hoặc lẩm nhẩm.
Trầm mặc một lúc, Vương Khả chợt biến sắc.
- Ta hiểu rồi, ta hiểu hết rồi! Mặc dù lúc trước cứu bọn họ, ân oán đã thanh toán xong, nhưng mà, Trương Ly Nhi quá cố chấp, vẫn muốn điên cuồng theo đuổi ta, ta đi nhà vệ sinh cũng bám theo, kết quả thấy được Đồng An An muốn giết ta, hai người liền đánh nhau? Chắc là vậy rồi. Ai! Ngươi chấp nhất như vậy làm gì? Chúng ta không khả năng đến được với nhau đâu!
Vương Khả rất là đành chịu.
Chẳng mấy chốc, Vương Khả đã từ địa đạo dưới lòng đất đi đến phủ đại tướng quân.
- Gia chủ?
Đại biểu ca đứng ở lối ra phủ đại tướng quân hiếu kỳ thốt lên.
Gia chủ vội vàng đi đến, còn mang theo hai người?
- Đệ tử Kim Ô Tông đâu? Nhanh, gọi bọn họ tới, lĩnh đi Trương Ly Nhi!
Vương Khả phân phó nói.
- Đệ tử Kim Ô Tông? Bọn họ đi rồi!
Đại biểu ca giải thích nói.
Vương Khả:
-... !
Mẹ nó, đi gấp thế làm gì? Đi rồi? Trương Ly Nhi đều không quản?
- Bọn họ nói, Trương Thần Hư phải lập tức đi về trị liệu, bọn họ cũng bị trọng thương, Thanh Kinh này không thể ở lâu, thế nên liền đi trước, nói là tìm xem tiên hạc bị thương đang ở đâu! Trước khi đi còn nhờ ta chuyển lời cho gia chủ!
Đại biểu ca nói.
- Chuyển lời cho ta?
Vương Khả sửng sốt.
- Đúng vậy, một tên nữ đệ tử Kim Ô Tông nói thế này “Ta thấy được đại sư tỷ đi tìm Vương Khả, đại sư tỷ vẫn dư tình chưa dứt với ngươi, thế nên, chúng ta không đợi đại sư tỷ nữa. Vương Khả, ta chỉ muốn nói với ngươi, đại sư tỷ tuy bình thường hơi dã man chút, nhưng đấy chỉ là bề ngoài thôi, đại sư tỷ trong nóng ngoài lạnh, miệng dao găm bụng đậu hũ, nàng có nói gì ngươi cũng đừng để trong lòng! Chúng ta đi về trước, ngươi chiếu cố đại sư tỷ cho tốt! Đại sư tỷ là bảo bối Kim Ô Tông chúng ta, ngay cả tông chủ đều rất sủng ái nàng, nếu ngươi dám cô phụ đại sư tỷ, khiến đại sư tỷ thương tâm, ta cam đoan, Kim Ô Tông trên tới tông chủ, dưới tới đệ tử bình thường, tất cả đều sẽ toàn lực truy sát ngươi! Hừ!”
Đại biểu ca tường thuật nói.
Vương Khả biến sắc:
- Cái này, cái này … cái quái quỷ gì vậy?
Để ta chiếu cố Trương Ly Nhi, các ngươi lại đều chạy sạch? Chạy con mẹ ngươi! Ta chẳng có chút quan hệ nào với Trương Ly Nhi sất! À, không, là nàng điên cuồng theo đuổi ta, ta không liên quan!
Ta cô phụ đại sư tỷ các ngươi? Đánh rắm! Cô phụ cái khỉ khô, ngay từ đầu ta đã nói rất rõ ràng!
Cái gì mà đại sư tỷ thương tâm, Kim Ô Tông trên tới tông chủ, dưới tới đệ tử bình thường, tất cả đều sẽ toàn lực truy sát ta? Dựa vào cái gì?
Vương Khả buồn bực không thôi, mẹ nó, chuyện quái quỷ gì thế này?
- Gia chủ, Trương Ly Nhi này là... ?
Đại biểu ca hiếu kỳ hỏi.
Vương Khả thần sắc phức tạp nhìn Trương Ly Nhi, mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, nếu không phải mình đã gặp được U Nguyệt công chúa, có lẽ miễn cưỡng cũng nhận, nhưng mà, giờ làm thế nào?
- Được rồi, chuyện này không liên quan đến ngươi, gọi tiểu biểu tỷ tới, để nàng chăm sóc Trương Ly Nhi!
Vương Khả buồn bực nói.
- Vâng!
Đại biểu ca lập tức rời đi, rất nhanh liền gọi đến tiểu biểu tỷ.
- Gia chủ?
Tiểu biểu tỷ cung kính nói.
- Ừ, từ nay ngươi phụ trách chăm sóc Trương Ly Nhi, nhớ kĩ, nàng có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, khi nàng tỉnh, nếu hỏi dò ta ở đâu thì cứ nói không biết, các ngươi đều không biết! Nàng không gặp được ta, có lẽ rất nhanh liền sẽ về lại Kim Ô Tông!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vâng!
Tiểu biểu tỷ cung kính dìu Trương Ly Nhi đi ra.
Quay đầu, Vương Khả nhìn sang Đồng An An.
Nhìn Đồng An An, Vương Khả lại không khỏi đau đầu.
- Gia chủ, ngài từng đưa cho chúng ta chân dung người này, hắn là Đồng An An? Kim Đan Cảnh? Rất nguy hiểm?
Đại biểu ca thần sắc nghiêm túc nhìn Đồng An An.
- Nguy hiểm? Không, hắn không nguy hiểm!
Vương Khả lắc đầu.
- Không nguy hiểm? Nhưng hắn là cường giả Kim Đan Cảnh! Hơn nữa còn là cường giả Kim Đan Cảnh cao giai!
Đại biểu ca kinh ngạc nói.
- Hắn còn có một biệt hiệu, gọi “không tốn sức” !
Vương Khả lắc đầu.
- Không tốn sức?
Đại biểu ca nhất thời chẳng hiểu mô tê gì.
- Ừ, hắn đã năm sáu lần ngã nhào trong tay ta, ta đã bắt hắn tận bốn lần! Lần này cũng không tốn sức, cho nên, ta gọi hắn “không tốn sức” !
Vương Khả giải thích nói.
- Ách? Bắt hắn, không tốn sức?
Đại biểu ca sững sốt.
- Đúng vậy, hắn chẳng có chút uy hiếp nào sất! Ta đang băn khoăn không biết nên xử trí thế nào?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Giết, hắn không phải tà ma ư? Giết hắn, có công đức tru ma!
Đại biểu ca lập tức đưa ra gợi ý.
- Giết? Nhưng mà, làm thế không tối đa được giá trị!
Vương Khả nhíu mày suy tư.
- Hả?
- Nếu chỉ là một tên tà mà bình thường thì cũng thôi, nhưng hắn rất có sức ảnh hưởng trong Ma giáo, lại bị Ma Tôn truy nã, ta còn đang băn khoăn xem nên làm thế nào mới có thể tối đa hóa lợi ích từ hắn!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Ma Tôn truy nã? Hay là giao nộp cho Ma Tôn?
Đại biểu ca lại đưa ra gợi ý.
Ánh mắt Vương Khả khẽ sáng lên:
- Đúng nhỉ, sao ta lại không nghĩ ra? Ha ha ha!
- Gia chủ, cái này thì có gì mà không nghĩ ra?
Đại biểu ca nghi hoặc nói.
- Không phải, ta không phải nói cái này, ý ta là nói, nghiệp vụ bảo hiểm của công ty Thần Vương phải làm sao mới khai triển được ở địa bàn Ma giáo, nếu ta có thể thỉnh cầu Ma Tôn đến phân công ty cắt băng! Như thế chẳng phải nghiệp vụ liền sẽ được dễ dàng triển khai? Tên Đồng An An này chính là cái cớ cho ta mời Ma Tôn tới cắt băng? Ha ha!
Vương Khả lập tức đại hỉ.
Đại biểu ca sững sốt:
- Bảo hiểm còn có thể bán cho Ma giáo?
- Không sai! Chẳng qua, ngươi khoan hẵng nghĩ nhiều, trước cứ xử lý cho tốt chuyện Đại Thanh vương triều đi đã. Ta đã giúp ngươi dọn sẵn cơ sở, đồng thời lại từ các đại tiên trấn chiêu mộ đến nguyên một đám tướng lĩnh Tiên Thiên Cảnh, ngươi lợi dụng cho tốt, nhanh chóng nắm xuống Đại Thanh vương triều, đừng để đêm dài lắm mộng!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vâng!
Đại biểu ca cung kính nói.
Vương Khả lại dặn dò một phen, sau đó dẫn theo Đồng An An đang trong hôn mê đi về hướng vương cung.