- Hả?
Cả Chu Hồng Y và Tử Bất Phàm đều sững sốt.
Chu Hồng Y thần tình cổ quái, sao lại thành tốt cho Tử Bất Phàm?
- Ngươi nghĩ mà xem, quân vương nhân gian dễ làm vậy chắc? Chu đường chủ chỉ đang không muốn ngươi dẫm lên vết xe đổ của hắn mà thôi. Ngươi nhìn Chu gia bây giờ đi! Trước kia là gia tộc hưng vượng cỡ nào, chỉ bởi vì xưng bá thiên hạ, mà hiện tại chỉ còn mỗi độc mầm là Chu Yếm, bây giờ Chu Yếm gia nhập ma giáo, Chu gia trong thế tục giới đều tuyệt hậu! Lại nhìn Tử gia của ngươi xem, bởi vì không xưng bá thiên hạ, cho nên đến giờ vẫn nhân đinh thịnh vượng, còn có thể tranh bá thiên hạ! Chu đường chủ chỉ không đành lòng thấy Tử gia tuyệt hậu mà thôi!
Vương Khả khuyên nhủ.
Chu Hồng Y:
-... !
Tử Bất Phàm:
-... !
Cách đó không xa, Chu Yếm mặt đen như đáy nồi, mẹ nó, sao lại lôi ta ra làm ví dụ phản diện.
- Cái này gọi là vương triều như nước chảy, thế gia làm bằng sắt! Không nhất thiết cứ phải tranh vinh nhục nhất thời, cái quan trọng nhất là phải sống sót! Sống sót mới xứng đáng với liệt tổ liệt tông, sống sót mới là thực sự có trách nhiệm đối với gia tộc! Chu đường chủ cũng là dụng tâm lương khổ! Tử đường chủ, sao ngươi lại không nhìn ra được tâm tư trong lòng hắn?
Vương Khả ngữ trọng tâm trường khẩn thiết khuyên nhủ.
Chu Hồng Y thần sắc cổ quái, ta dụng tâm lương khổ lúc nào?
- Lại nói, ngươi nhìn lại tên cháu trai phàm nhân của ngươi đi, tiên môn còn chưa nhúng tay, hắn dưới sự giúp đỡ của ngươi, lại vẫn liên tiếp bại lui, rõ ràng là năng lực không đủ! Một kẻ vô dụng như thế, ngươi để hắn có được giang sơn? Như vậy không phải là đang giúp hắn, mà là hại hắn! Khoan nói đâu xa xôi, bên này có sẵn ví dụ sống sờ sờ ra đấy, ngươi nhìn Chu Yếm, chính bởi vì năng lực không đủ, ngồi lên bảo tọa giang sơn, sau đó đã làm ra những chuyện gì? Giết sạch sành sanh chí thân trong gia tộc, sau đó lại ném mất sơn hà! Đúng thật là hết nói. Cho hắn giang sơn, hắn cũng thủ không được! Chính hắn rồi sẽ đi tìm chết! Chu đường chủ bởi không đành lòng nhìn nhân thân ở thế tục của ngươi cũng gặp cảnh thống khổ như vậy nên mới ngăn cản!
Vương Khả thống thiết nói.
Chu Yếm ở bên nghe mà điếng người, mẹ nó chứ, cứ lôi ta ra làm tấm gương phản diện là sao?
Hết cách rồi, tấm gương phản diện Chu Yếm này thực sự quá có ý nghĩa giáo dục phản tỉnh.
Nhất thời, đến chính cả Tử Bất Phàm đều nảy sinh nghi ngờ với đứa cháu trai của mình.
- Có câu rất hay, tướng vô năng, mệt chết ba quân! Nhìn đứa cháu trai kia của ngươi đi, chính hắn không năng lực, đã làm ra những chuyện gì? Chiêu mộ Tiên Thiên Cảnh hỗ trợ không thành, tìm Kim Đan Cảnh? Hắn lại ghét bỏ không đủ. Thế là tìm đến Tử đường chủ ngài! Ngài chính là đại lão Nguyên Anh Cảnh, thân phận cao quý biết mấy, mỗi ngày có trăm công ngàn việc cần phải xử lý? Lại vì một tên hậu bối vô năng mà không ngừng vất vả bôn ba! Vậy là không đúng rồi! Có lúc đánh bại ngài không phải đối thủ như thần, mà là đồng đội như heo! Đấy là còn chưa nhất thống thiên hạ, lại đã khiến Tử đường chủ đích thân xuất mã, đợi sau này có được thiên hạ, gặp phải đủ loại thiên tai nhân họa, chẳng phải sẽ mệt chết Tử đường chủ! Tử đường chủ, có một số lời Chu đường chủ không tiện nói với ngươi, nhưng ta không thể không nói! Ngươi như thế là đang hại cháu trai mình! Ngươi giúp hắn nhất thời, song không thể giúp hắn cả đời được! Chu đường chủ dụng tâm lương khổ!
Vương Khả khuyên nhủ.
Tử Bất Phàm:
-... !
Chu Hồng Y:
-... !
- Chu Hồng Y, ngươi nghĩ vậy thật ư?
Tử Bất Phàm nhíu mày nhìn sang Chu Hồng Y.
Chu Hồng Y thần tình cổ quái, cái khỉ khô, ta nghĩ như vậy lúc nào? Hung hăng trừng nhìn Vương Khả một cái, ngươi đây là muốn nâng ta lên đài cao, sau đó khiến ta xuống đài không được?
- Tử đường chủ, tranh đấu giữa cháu trai ngài và gia tộc của ta là chuyện giữa đám trẻ với nhau, cứ để chính bọn hắn tự giải quyết! Ngài trăm công nghìn việc, cùng lắm thì cho hậu bối chút tiền tiêu là đủ rồi, nếu cháu trai ngươi thật có bản sự nhất thống thiên hạ, ai cũng không ngăn hắn được, nhưng nếu hắn không có bản sự nhất thống thiên hạ, vậy chẳng lẽ phải cần đại lão Nguyên Anh Cảnh là ngươi đi ra xử lý, nhúng tay vào tranh bá của phàm thế nhân gian? Đến lúc đó, tất sẽ dẫn lên tiên môn chính đạo cũng nhúng tay vào, không lẽ còn muốn tái diễn một trường Phong Thần Bảng? À không, còn muốn tái diễn một trường chính ma đại chiến? Khi ấy, cháu trai ngươi sẽ càng nguy hiểm! Cháu trai ngươi cũng đã lớn vậy rồi, ngươi phải nên thử học cách buông tay! Những chuyện khác ta không dám đảm bảo, nhưng ta chỉ có thể hứa với ngươi, nếu cháu trai ngươi tranh bá thất bại, Vương gia ta cam đoan gia tộc hắn sẽ được vinh hoa phú quý suốt đời, thế nào
Vương Khả lại tận tình khuyên nhủ.
Tử Bất Phàm nhìn sang Chu Hồng Y.
- Chu đường chủ, ngươi cũng nói mấy câu xem nào, lúc trước là chính ngươi nói muốn giúp một tay, kết quả, ngươi chẳng nói lời nào, ta cũng rất khó xử!
Vương Khả thúc giục nói.
Chu Hồng Y đen mặt lại nhìn Vương Khả, lời đều bị ngươi nói hết rồi, ta còn nói cái khỉ khô!
- Tử Bất Phàm, ý của Vương Khả chính là ý của ta! Ngươi thu tay lại đi! Tiếp tục gây chuyện sẽ chỉ khiến người khác chê cười!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Hừ, khiến người khác chê cười? Ai dám chê cười? Chu Hồng Y, ta chống lưng cháu trai không chỉ riêng mỗi giúp hắn nhất thống thiên hạ, ngươi biết điều ta muốn là gì không!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Tử Bất Phàm! Ngươi đừng quá phận!
Chu Hồng Y nhíu mày nói.
Vương Khả ở bên tròn mắt nhìn, chẳng lẽ, Tử Bất Phàm làm vậy là vì muốn được đến Chu Hồng Y? Nhưng mà, Chu Hồng Y không khả năng đáp ứng? Chí ít, trước bàn dân thiên hạ thế này, hắn tuyệt đối không dám!
- Tử đường chủ, chuyện riêng tư hai người các ngươi có thể giải quyết trong âm thầm, như thế, xác xuất thành công sẽ càng lớn chút!
Vương Khả sáp lại nhỏ giọng nói.
- Chu đường chủ, đành phải làm phiền ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu! Trong vương cung bên kia có phòng ngủ được dọn sạch sẽ, chưa từng có người ở qua! Ta đã chuẩn bị sẵn! Các ngươi có thể qua đó tâm sự!