Bất Diệt Thần Vương

Chương 336: Dư lực




Ngươi mà muốn quỵt nợ, Chu đường chủ thân là nhân chứng sẽ mất mặt, khó chịu lắm!

Vương Khả khuyên nhủ Tử Bất Phàm.

Tử Bất Phàm đen mặt lại.

Mẹ nó, Vương Khả ngươi có biết xấu hổ là gì không? n oán giữa ta với ngươi, sao cứ kéo Chu Hồng Y vào làm gì? Là ta khiến mặt mất mặt, khó chịu chắc? Rõ ràng là ngươi!

- Vương Khả, ngươi, ngươi, ngươi gian lận, lão tử giết ngươi!

Nhiếp Thiên Bá bỗng nhiên rống lên.

Nhiếp Thiên Bá bộc phát ra chút dư lực sau cùng, đột ngột nhào về phía Vương Khả.

Nhưng lúc này Nhiếp Thiên Bá sớm đã tứ chi mềm nhũn, nào còn có lực lượng gì? Nhào tới chỉ đơn giản là bởi quá hận, ta đánh suốt nửa ngày, ngươi có chân nguyên đại lão Nguyên Anh Cảnh hộ thể, sao không nói sớm? Hại ta mất sạch mặt mũi, đáng chết!

Bành!

Thần Vương Ấn ầm vang đập lên đầu Nhiếp Thiên Bá.

Nhiếp Thiên Bá tứ chi rã rời, làm sao linh hoạt bằng Vương Khả sinh lực thịnh vượng, Thần Vương Ấn vừa ra, lập tức một cỗ lực lượng trấn áp cực mạnh chấn bay Nhiếp Thiên Bá ra xa.

̀m ầm ầm!

Nhiếp Thiên Bá lăn trên mặt đất mấy vòng, ngất đi.

- Bản đà chủ và hai vị đường chủ đang bàn chính sự, một tên tiểu đệ tử mới vào Ma giáo như ngươi chen miệng cái gì! Không biết lớn nhỏ!

Vương Khả trừng mắt quát Nhiếp Thiên Bá đã ngất đi.

Nhất thời, bầu không khí trên quảng trường rất là quỷ dị.

Quay đầu, Vương Khả nhìn sang Tử Bất Phàm.

- Tử đường chủ, ngươi là quý nhân, lời hứa đáng giá ngàn vàng, ngài đáp ứng ta chỉ cần tiếp được một trăm chưởng của Nhiếp Thiên Bá, liền sẽ tha mạng cho Trương Ly Nhi, đa tạ Tử đường chủ lưu tình!

Vương Khả đột nhiên nghiêm mặt lại, hướng về phía Tử Bất Phàm thi lễ nói.

Cách đó không xa, đám đệ tử Kim Ô Tông bị bắt lại cũng trợn tròn mắt.

- Vừa nãy là Vương Khả đang diễn?

Một tên đệ tử Kim Ô Tông thất kinh nói.

- Diễn cái gì? Hắn đang liều chết cứu đại sư tỷ!

- Nhưng mà, nhưng mà, hắn căn bản không thương tích gì!

- Con người ngươi, tư tưởng sao mà cổ hủ? Vương Khả vận dụng chiến thuật thoả đáng, vừa cứu được đại sư tỷ, lại bảo toàn bản thân, có gì không đúng?

- Ta còn tưởng rằng hắn thật thảm như vậy!

- Thế cứ nhất định phải chết ngươi mới vui vẻ? Vương Khả dám đứng ra giữa vòng vây ma giáo, cứu mạng đại sư tỷ, điều này mới là quan trọng! Đổi lại người khác, ai dám làm vậy?

- Ánh mắt nhìn người của đại sư tỷ thật chuẩn!

- Đúng vậy, không chỉ dùng sinh mạng bảo hộ đại sư tỷ, còn rất có trí tuệ!

...

...

...

Đám đệ tử Kim Ô Tông xì xào bàn tán, khi mà đã nhìn thuận mắt một người nào đó rồi thì hắn có làm gì cũng đều là đúng!

Đầu bên kia, Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn chằm chằm Vương Khả.

Vương Khả sốt sắng nháy mắt ra dấu với Chu Hồng Y, mẹ nó, ngươi nói một câu được không, câm rồi? Không phải mới nãy ngươi đáp ứng làm chứng? Giờ lại định bỏ gánh không làm?

Chu Hồng Y muốn nói lại thôi, bởi vì thực sự khó mà mở miệng cho được, không thấy Tử Bất Phàm chính đang nóng giận à? Ta nói thì cũng dễ thôi, then chốt là, Vương Khả ngươi rất biết nhân cơ hội, ta vừa mở miệng, ngươi chắc chắn sẽ tranh thủ leo bám!

- Ha ha ha ha, được, được lắm, khó trách Nhiếp Thanh Thanh chịu khuất thân dưới Thần Long phân đà! Vương Khả a Vương Khả, ngươi có trách nhiệm hơn Chu Hồng Y nhiều!

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

Chu Hồng Y trầm mặt xuống, sao lại lôi cả Thanh nhi vào đây? Vương Khả chọc giận ngươi thì liên quan quái gì đến ta!

- Đa tạ Tử đường chủ hạ thủ lưu tình!

Vương Khả lập tức cười nói.

Dứt lời, Vương Khả định vươn tay bắt lấy Trương Ly Nhi.

- Ngươi làm gì?

Tử Bất Phàm trừng mắt nói.

- Hả? Tử đường chủ, không phải ngươi tha cho Trương Ly Nhi rồi ư? Ta kéo nàng đi, miễn cho ở lại đây chướng mắt, khiến ngươi tâm phiền!

Vương Khả nói.

- Hừ, ta chỉ nói là không giết nàng, chứ không nói để ngươi mang đi!

Tử Bất Phàm hừ nói.

- Đa tạ Tử đường chủ không giết!

Vương Khả vẫn vui vẻ nói.

Tử Bất Phàm biến sắc, mẹ nó, tên Vương Khả quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì. Muốn chặn họng buộc ta thừa nhận không giết Trương Ly Nhi?

- Vương Khả, thôi không nhắc đến chuyện Trương Ly Nhi nữa, nhưng ngươi đừng tưởng mọi chuyện đã kết thúc? Gia tộc Vương thị ngươi độc bá Thanh Kinh, hừ, ngươi nói xem, hôm nay ta tới đây là để làm gì?

Tử Bất Phàm lạnh giọng nói tiếp.

Hiển nhiên, lần này tới là để giết Vương Khả, diệt gia tộc Thanh Kinh Vương thị!

Vương Khả lại quay sang nhìn Chu Hồng Y:

- Chu đường chủ, vừa rồi ngươi không giúp ta, giờ cũng nên đến lúc ngươi ra mặt rồi chứ nhỉ? Hay là để ta tìm người khác hỗ trợ!

Chu Hồng Y:

-... !

- Hả? Ngươi biết ta muốn tới tìm ngươi gây sự? Cho nên ngươi mới tìm Chu Hồng Y tới làm thuyết khách? Muốn khuyên ta dừng tay?

Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.

- Không phải, ta không mời Chu đường chủ, ta mời người khác tới làm người hòa giải, kết quả, Chu đường chủ nhất định phải đích thân tới! Không cho người kia gặp mặt ngươi!

Vương Khả giải thích nói.

- Người khác? Ai?

Tử Bất Phàm sững sốt.

Trong Thập Vạn Đại Sơn này, còn có ai đủ mặt mũi khiến ta không truy cứu ngươi?

Chỉ riêng Chu Hồng Y là đen mặt lại, hung hăng trừng nhìn Vương Khả, ngươi đánh rắm, ngươi gọi Thanh nhi đến là để làm người hòa giải chắc? Đó là đến để quyết đấu sinh tử!

Nếu Tử Bất Phàm biết được Nhiếp Thanh Thanh muốn đến, nàng còn không tạc nồi?

Hết cách rồi, mình ôm vào thì mình phải giải quyết thôi, ai!

- Tử Bất Phàm, là ta chủ động muốn nhúng tay chuyện này! Ngày xưa Đại Thanh vương triều do ta một tay dựng lên! Bây giờ, Đại Thanh vương triều được Vương thị tiếp quản, ngươi cũng đừng nhúng tay!

Chu Hồng Y hít sâu một hơi nói.

- Ta không nhúng tay? Vì sao? Dựa vào cái gì?

Tử Bất Phàm trợn mắt nói.

Chu Hồng Y nhíu mày đáp:

- Không vì cái gì cả, một ngày ta còn ở đây! Phàm nhân Tử gia đừng mơ làm chủ Thanh Kinh, chỉ thế thôi!

- Ngươi, Chu Hồng Y, ngươi cố tình muốn đối đầu với ta?

Tử Bất Phàm tức giận nói.

Mắt thấy hai người sắp bạo phát. Vương Khả nhìn nhìn, lập tức cảm thấy không ổn. Chu Hồng Y, đây là thái độ giải quyết vấn đề của ngươi đấy hả?

- Tử đường chủ bớt giận, Chu đường chủ làm thế cũng là vì tốt cho ngươi!

Vương Khả tức tốc khuyên nhủ.