Đám đệ tử Kim Ô Tông đứng cách không xa cảm động bất nhẫn nhìn thẳng, thậm chí không ít nữ đệ tử thút thít khóc ra tiếng.
Vương Khả cứ liên tục “hồi quang phản chiếu”, sau đó lại “hư nhược” đi đến trước mặt Nhiếp Thiên Bá.
Nhiếp Thiên Bá thở dốc hổn hển, tứ chi thoát lực, thần sắc mờ mịt nhìn Vương Khả lại lần nữa đứng dậy từ trong vũng máu, đi tới trước mặt.
- Vì, vì sao? Vì sao ngươi, ngươi còn chưa chết?
Tử Bất Phàm nhìn chằm chằm Vương Khả, thần sắc khó mà tin tưởng.
- Tử đường chủ, đừng hỏi ta vì sao còn chưa chết! Ngươi muốn hỏi thì hỏi Chu đường chủ đi!
Vương Khả yếu ớt nói.
- Hỏi ta?
Chu Hồng Y đen mặt lại.
- Tử đường chủ, nếu là vì cứu ngươi, Chu đường chủ cũng sẽ như ta, chưa thấy ngươi được cứu, hắn tuyệt sẽ không ngã xuống!
Vương Khả thì thào nói.
Vương Khả cũng hết cách rồi, Tử đường chủ dù sao cũng là đại lão, chập chờn nàng đâu phải chuyện dễ, chỉ có thể dùng tình yêu hạ thấp IQ nàng, lấy tình yêu giả tưởng của Chu Hồng Y xoa dịu nàng.
Quả nhiên, Tử Bất Phàm lại mắt ngậm tình chuyển đến trên người Chu Hồng Y.
- Nhiếp Thiên Bá, nhanh, còn một chưởng sau cùng, nhanh lên! Ngươi nhanh lên! Lại đến một lần, ta sắp chết rồi, mau đi!
Vương Khả nôn nóng hối thúc.
Nét mặt Nhiếp Thiên Bá co rúm cả lại, tứ chi ta đều đã thoát lực. Sao ngươi vẫn còn chưa chết? Còn thúc giục như bán cá bán thịt ngoài chợ vậy! Rốt cuộc là ta đánh ngươi, hay là ngươi đánh ta?
- Tới đi!
- Đến!
- Nhanh!
- Chết đi!
Oanh!
Nhiếp Thiên Bá dồn hết toàn bộ lực lượng vung ra một chưởng, ầm vang đánh lên ngực Vương Khả.
Bành!
Vương Khả bay ngược ra sau, đồng thời, một ngụm máu tươi phun ra.
Lần này khác hẳn những lần trước, lúc trước chỉ là một ngụm, cùng lắm chỉ chừng một bát, riêng lần này, Vương Khả phun nguyên một chậu!
Vương Khả vừa phun liền biết hỏng bét. Vừa rồi bởi vì quá hưng phấn, răng dùng lực hơi mạnh, cắn khiến nguyên một hộp Chân Nguyên Huyết to tướng nổ bung? Hơn nữa, căn bản không cách nào ngậm miệng lại được!
Giữa không trung, Vương Khả liền biết đi đứt, trừng to mắt, buồn bực nhìn dòng máu tươi như máy bơm phun vãi xuống đất. Không khác gì mưa rào tầm tã cả!
Hoa?
Đệ tử Ma giáo quanh bốn phía sửng sốt.
- Làm sao … làm sao lại phun ra cả chậu máu như thế?
- Trong máu kia hình như có mảnh vỡ ngọc thạch? Vương Khả thổ huyết, sao lại phun ra mảnh vỡ ngọc thạch?
- Phải nhiều cỡ nguyên một chậu? Làm sao phun ra được?
...
...
Chúng nhân xung quanh rộ lên tiếng kinh hãi thán phục.
Vương Khả rơi xuống đất, lại cấp tốc nhặt lên mảnh vỡ hộp ngọc giấu vào trong ngực.
- Là răng giả của ta, răng giả làm bằng ngọc thạch, đừng căng thẳng, không sao đâu, không sao đâu!
Vương Khả lập tức lấp liếm nói.
- Răng giả?
Chúng đệ tử Ma giáo ngây dại.
Lúc này, dù có là đứa ngốc cũng nhìn ra Vương Khả có vấn đề, nôn nhiều máu như vậy? Sau cùng Vương Khả thậm chí còn ói ra nguyên một chậu? Ngươi thật tưởng chúng ta là đứa ngốc?
- Vương Khả, ngươi dám gạt ta?
Tử Bất Phàm trừng mắt giận quát.
Bành!
Toàn thân Vương Khả chợt khẽ chấn động, một cỗ khí lưu toát ra bên ngoài, cuốn theo máu tươi văng tung tóe.
- Tu vi đột phá?
Chu Hồng Y cách đó không xa nhìn mà hai mắt trợn tròn.
- Lại, lại tới trò này?
Chu Yếm nhớ đến trải nghiệm lúc trước, sắc mặt cứng ngắc nhìn Vương Khả.
- Tiên Thiên cảnh tầng bảy?
Vương Khả cũng là biến sắc.
Cuối cùng, vẫn không tránh thoát được kiếp này!
Nhiếp Thiên Bá nằm rạp trên đất, miệng thở dốc hổn hển, ngẩng đầu nhìn thấy Vương Khả đột phá tu vi, tức đến mắt nổ đom đóm, miệng sùi bọt mép!
Một trăm chưởng qua đi, tất cả mọi người nhìn máu chảy thành sông dưới đất, nét mặt co rúm lại.
Lúc này, dù có là đứa ngu cũng biết, máu nôn ra kia có vấn đề, ngươi có thấy ai thổ huyết mà phun ra nguyên một dòng suối nhỏ không? Còn nữa, hứng đủ một trăm chưởng, Vương Khả lại vẫn khỏe mạnh bình thường đứng đó? Mẹ nó, thậm chí tu vi còn đề thăng một tầng?
- Vương Khả, được, được lắm, ngươi đang đùa giỡn ta, đúng không?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nhìn Vương Khả.
- Ta làm sao dám? Tử đường chủ, các ngươi đang thắc mắc vì sao ta lấy cảnh giới Tiên Thiên Cảnh, bị Nhiếp Thiên Bá đánh nửa ngày, lại chẳng những không việc gì, còn đề thăng tu vi? Thực ra điều này cũng không thể trách ta!
Vương Khả cười khổ nói.
- Không thể trách ngươi?
Tử Bất Phàm lạnh giọng hỏi nói.
- Đúng vậy, đoạn thời gian trước, có một tiền bối Nguyên Anh Cảnh quán thâu một cỗ chân nguyên vào trong cơ thể ta, nói là thứ này sẽ giúp ta đề cao tu vi, nhưng ta một mực không cách nào luyện hóa! Kết quả, hôm nay Nhiếp Thiên Bá đánh một trăm chưởng, lại vừa khéo giúp ta đánh tan cỗ lực lượng này! Đồng thời, nhờ cỗ lực lượng kia che chắn, Nhiếp Thiên Bá với tu vi Kim Đan Cảnh đánh lên người ta, ta lại vẫn không việc gì! Bây giờ, cỗ lực lượng kia tan ra, cho nên tu vi ta mới đột phá!
Vương Khả giải thích nói.
- Ngươi tưởng ta dễ lừa vậy chắc?
Tử Bất Phàm hừ nói.
- Ta nói đều là sự thật, vừa hợp tình lại vừa hợp lý! Ngươi không tin, nhất định là bởi ngươi có thành kiến với ta! Chu đường chủ, ngươi tới giúp ta phân xử xem, vừa nãy ngươi nói muốn giúp ta làm chứng rồi mà. Giờ một trăm chưởng cũng đã đánh xong, không lẽ lại muốn quỵt nợ?
Vương Khả lập tức cầu cứu Chu Hồng Y.
Cơ mặt Chu Hồng Y thoáng co giật. Mẹ nó ta mắt mù mới giúp ngươi làm chứng!
- Không sai, máu ta thổ ra đại bộ phận không phải là thật, nhưng mà, ngươi nghĩ thử xem, Nhiếp Thiên Bá dù sao cũng là Kim Đan Cảnh, nếu hắn đánh trên người ta, ta lại chẳng có chút phản ứng nào, vậy chẳng phải hắn sẽ rất mất mặt? Ta chỉ đang chiếu cố cảm thụ trong lòng hắn mà thôi, khiến hắn được đến chút vui vẻ trong nháy mắt khi đánh ta! Ta làm thế là nghĩ cho hắn!
Vương Khả trốn ở sau lưng Chu Hồng Y, nhỏ giọng giải thích nói.
Cách đó không xa Nhiếp Thiên Bá nằm im trên đất, cơ mặt không ngừng co giật, ngươi đang chiếu cố cảm thụ của ta? Khiến ta vui vẻ thoáng chốc? Mẹ nó, hóa ra ta còn phải cám ơn ngươi cơ đấy!
- Ngươi xem, một trăm chưởng cũng đã đánh xong! Ta hoàn thành điều kiện Tử đường chủ đưa ra! Tử đường chủ, ngươi xem, Chu đường chủ một mực nhìn vào, hôm nay Chu đường chủ là người làm chứng, ngươi cũng phải nể mặt Chu đường chủ chút chứ.