Bất Diệt Thần Vương

Chương 334: Đừng căng thẳng, là răng giả!




Phốc!

Vương Khả lại phun ra một búng máu tươi, bay ngược đi, sau đó lần nữa chật vật bò dậy.

- Vì sao? Vì sao? Vì sao Vương Khả còn có thể đứng dậy? Thúc tổ, Vương Khả có dùng pháp bảo hộ thể nào không?

Chu Yếm sốt sắng hỏi.

Tử Bất Phàm nhìn Vương Khả, lại tựa như thấy được Chu Hồng Y đang vì mình tiếp lấy chưởng này khác, trong lòng không khỏi xúc động, không quá để ý tới từng chi tiết nhỏ.

Chỉ Chu Hồng Y để ý thấy dị thường!

Vương Khả thổ huyết thành từng ngụm từng ngụm lớn, đây đã là lần thứ mười tám, nếu đổi lại là người bình thường, e rằng sớm đã ngất xỉu vì mất máu quá nhiều, tại sao Vương Khả vẫn cứ hồng quang đầy mặt?

- Lại đến, Nhiếp Thiên Bá, ngươi chưa ăn cơm à?

Sắc mặt Vương Khả trướng đỏ, miệng gào lên.

- Mẹ nó, Vương Khả, chết cho ta!

Nhiếp Thiên Bá lại đánh tới một chưởng.

Oanh!

Phốc!

Oanh!

Phốc!

...

...

...

Cứ vậy, liên tục đánh ra năm mươi chưởng, Nhiếp Thiên Bá thở dốc hổn hển. Vương Khả không ngừng thổ huyết. Sau đó lại lần nữa đứng lên.

Trước mặt Vương Khả có một cái hố, từng ngụm máu tươi Vương Khả phun ra hội tụ vào trong hố kia, tạo thành một ao máu nhỏ.

Phun ra nguyên một ao máu?

Mẹ nó, chừng này chắc phải ngang với toàn bộ huyết dịch của một người bình thường mất?

Vì sao, vì sao Vương Khả vẫn không hề hấn gì?

- Không đúng, máu này có vấn đề!

Chu Yếm không tin kêu lên.

Lập tức, mấy tên đệ tử Ma giáo đi đến ao máu trước mặt, kiểm tra kỹ lưỡng một phen.

- Là máu người, không sai được! Bên trong còn kẹp lấy chân nguyên! Là Chân Nguyên Huyết.

Mấy tên đệ tử Ma giáo xác nhận nói.

Đám đông trầm mặc.

- Ta trời sinh nhiều máu, làm sao? Lại đến, Nhiếp Thiên Bá! Còn năm mươi chưởng nữa!

Vương Khả quay sang Nhiếp Thiên Bá gầm nói.

Nhiếp Thiên Bá rụt lại tay phải đã thoáng có chút run rẩy, cơ mặt khẽ co giật.

Đổi thành tay trái, Nhiếp Thiên Bá lần nữa đánh tới một chưởng.

Oanh!

Phốc!

Vương Khả lại phun ra một búng máu tươi.

Chúng đệ tử ma giáo tròn mắt nhìn Vương Khả, miệng ngươi là suối phun chắc? Nhiều máu như vậy, mỗi lần đều phun ra cả đống lớn, như con nít đùa giỡn vậy, ao máu trên đất đều đã tràn đầy.

- Nhiếp Thiên Bá, ngươi đang cố ý thả nước?

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Ta, ta không có! Ta đã dùng hết toàn lực!

Nhiếp Thiên Bá gấp gáp biện giải.

Nhiếp Thiên Bá cũng rất đau đầu. Tử Bất Phàm muốn hắn đánh chết Vương Khả, chỉ là hắn đánh hết chưởng này chưởng khác, Vương Khả lại vẫn cứ trơ ra đấy, nhìn từ bên ngoài khác gì ta đang thả nước? Thế chẳng phải là đánh mặt Tử Bất Phàm?

- Khụ khụ, Tử đường chủ, ngươi đừng trách Nhiếp Thiên Bá, hắn đã tận lực, chỉ là da thịt ta tương đối dày mà thôi, hơn nữa, ta cũng sắp không được, có lẽ chưởng tiếp theo ta liền đi đứt!

Vương Khả nói giúp Nhiếp Thiên Bá.

Nhiếp Thiên Bá:

-... !

Mẹ nó, ta cám ơn ngươi, ngươi còn muốn giải thích giúp ta luôn cơ đấy!

Vương Khả cũng rất đành chịu! Ta không nói giúp ngươi với Tử Bất Phàm, nàng nửa đường thay người khác tới đánh thì phải làm sao? Ta còn phải diễn cho nốt một trăm chưởng, đâu có dễ dàng gì.

- Vương Khả, chết đi!

Nhiếp Thiên Bá lần nữa vung chưởng đánh tới.

Oanh!

Phốc!

Giữa không trung, Vương Khả phun ra một búng máu tươi thật dài, sau đó rơi xuống, ngã nhào vào trong vũng máu.

- Vương, Vương Khả!

Đám đệ tử Kim Ô Tông kêu lên thất thanh.

Trong đám đệ tử Kim Ô Tông, có mấy nữ đệ tử xung động xoa vuốt nước mắt:

- Thật hâm mộ đại sư tỷ! Ô ô ô!

Thấy Vương Khả ngã xuống không dậy nổi, Tử Bất Phàm nhíu mày nói:

- Vương Khả, ngươi thật vì Trương Ly Nhi, không muốn sống nữa?

Lại chỉ thấy, Vương Khả lập tức bò dậy, chúng nhân đều cả kinh, tưởng rằng Vương Khả là xác sống.

- Tử đường chủ, ngươi đừng hiểu lầm, ta là người đã có bạn gái! Ta không thích Trương Ly Nhi, là nàng mang chấp niệm mà thôi, ngươi đừng ô miệt thanh bạch của ta!

Vương Khả bò dậy, đi đến trước mặt Nhiếp Thiên Bá.

Nhìn Vương Khả bỗng chốc lại khỏe mạnh như thường đứng sừng sững trước mặt, cơ mặt Tử Bất Phàm khe khẽ giật nhẹ.

Đám đệ tử Kim Ô Tông lại đều bị tinh thần của Vương Khả làm cho cảm động.

- Vương Khả chắc là không muốn trong lòng đại sư tỷ có gánh nặng!

- Chắc vậy rồi, ngươi nhìn hắn ra, đã thổ ra bao nhiêu là máu, lại vẫn cố rũ sạch quan hệ với đại sư tỷ! Hắn không muốn đại sư tỷ khổ sở!

- Trước kia chúng ta đều đã hiểu lầm Vương Khả!

...

...

...

Vương Khả sinh khí dồi dào đứng đó, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện trạng thái bản thân không đúng, lập tức lần nữa xụ mặt xuống, cố tỏ ra vẻ cực kỳ suy nhược, tập tễnh đi đến trước mặt Nhiếp Thiên Bá.

- Vương Khả, ngươi, ngươi đây là... !

Nhiếp Thiên Bá đầu đầy mồ hôi nhìn Vương Khả.

Ngươi diễn quá giả rồi đấy?

- Đừng căng thẳng, bộ dạng vừa rồi của ta chỉ là hồi quang phản chiếu thôi! Đến đi, tiếp tục, một trăm chưởng còn chưa đánh xong!

Vương Khả ngữ trọng tâm trường nói.

Nhiếp Thiên Bá:

-... !

- Nhanh lên, đứng ngây ra đó làm gì?

Vương Khả lập tức quở trách nói.

Nhiếp Thiên Bá đen mặt lại, tiếp tục vung chưởng đánh tới.

Oanh !

Phốc !

Vẫn là cảnh tượng cũ? Vẫn là máu tươi vung vãi đầy trời.

Mẹ nó, Vương Khả đào đâu ra nhiều màu mà phun vậy được?

Chúng nhân khó hiểu nhìn Vương Khả, chỉ có Chu Hồng Y là chăm chú để ý thấy, lúc bay lên, trong miệng Vương Khả thấp thoáng thứ gì đó.

- Vòng tay trữ vật? Vòng tay trữ vật phiên bản thu nhỏ?

Chu Hồng Y sững sốt.

Nháy mắt, Chu Hồng Y nhớ tới lúc ở Thần Long Đảo, Vương Khả vì giúp Nhiếp Thanh Thanh cắt cơn nghiện ma, liên tục lấy ra lượng lớn hộp ngọc Chân Nguyên Huyết!

Thứ Vương Khả phun ra từ trong miệng căn bản không phải máu tươi của chính hắn! Mà là Chân Nguyên Huyết được hắn tồn trữ sẵn! Vừa rồi trốn vào trong đại điện căn bản không phải vì tháo xuống pháp bảo thủ hộ trên người, mà là rót Chân Nguyên Huyết vào vòng tay trữ vật, sau đó giấu ở dưới lưỡi.

Khó trách nói chuyện cứ đơn đớt, thì ra là dưới lưỡi có chứa đạo cự, máu không ngừng phun ra kia chỉ là Chân Nguyên Huyết được thủ sẵn trong vòng tay trữ vật đặt dưới lưỡi.

Nãy giờ ngươi thổ huyết đều là giả?

Chu Hồng Y trố mắt đứng nhìn.

Phốc !

Vương Khả lại phun ra máu tươi lớn chừng nguyên một bát, sau đó ngã xuống trong vũng máu.