Có lẽ bởi quá để ý Chu Hồng Y, tâm tư Tử Bất Phàm bất giác mềm nhũn.
- Được rồi, đổi thành người khác, nhưng không thể chỉ một chưởng được!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Ách?
Chúng nhân bốn phía trừng mắt nhìn Tử Bất Phàm, thật có thể cò kè trả giá?
- Không phải một chưởng?
Vương Khả nhíu mày nhìn Tử Bất Phàm.
- Nhiếp Thiên Bá, không phải ngươi muốn giết Vương Khả sao? Ngươi tới đánh!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Nhiếp Thiên Bá?
Trong lòng Vương Khả lập tức cuồng hỉ.
Một quyền của Mộ Dung Lục Quang đều không thể không chết ta, với tên Nhiếp Thiên Bá mới vào Kim Đan Cảnh này, uy lực có thể lớn được tới đâu?
- Ta? Đường chủ, ngươi để ta đánh Vương Khả?
Nhiếp Thiên Bá cũng cuồng hỉ, bước ra trước một bước.
- Không sai, ngươi? Kim Đan Cảnh tầng thứ nhất! Đánh một trăm chưởng!
Tử Bất Phàm hờ hững nói.
- Một trăm chưởng? Tử đường chủ, ta mới là Tiên Thiên Cảnh thôi!
Vương Khả lập tức kêu lên.
- Ngươi không nguyện ý? Vậy thì thôi... !
Tử Bất Phàm đang định lên tiếng.
Chợt thấy Vương Khả đột nhiên nhảy xổ tới trước mặt Nhiếp Thiên Bá, hô lớn nói:
- Tới đi! Nhiếp Thiên Bá! Nhắm thẳng ngực ta mà đánh!
Tử Bất Phàm:
-... !
Vừa rồi Vương Khả chỉ khiêm tốn cho có lệ thôi, há đâu ngờ Tử Bất Phàm lại muốn đình chỉ điều kiện tốt như vậy? Đương nhiên phải mau mau đồng ý mới được.
Nhiếp Thiên Bá cổ quái nhìn Vương Khả.
- Chu đường chủ, ngươi phải làm chứng cho ta! Chính miệng Tử đường chủ đáp ứng, nói ta chỉ cần tiếp được một trăm chưởng của Nhiếp Thiên Bá, nàng liền thả Trương Ly Nhi!
Vương Khả lập tức quay sang Chu Hồng Y kêu nói.
Chu Hồng Y thần tình cổ quái nói:
- Vương Khả, ngươi mới Tiên Thiên Cảnh mà thôi, Nhiếp Thiên Bá lại là Kim Đan Cảnh, ngươi chịu được không?
- Không sao đâu, Chu đường chủ, ta không xin ngươi cầu tình, chỉ cần làm chứng mà thôi, không khó đúng không?
Vương Khả trịnh trọng nói.
Chu Hồng Y khẽ nhíu mày gật gật đầu, lại nhìn Tử Bất Phàm, tựa hồ đang oán trách Tử Bất Phàm hơi quá phận, nhưng mà, Tử Bất Phàm lại lườm Chu Hồng Y, hệt như đang đợi Chu Hồng Y chịu thua, đáng tiếc, Chu Hồng Y chẳng nói gì cả. Cảnh này khiến Tử Bất Phàm rất không thoải mái.
- Hừ, Nhiếp Thiên Bá, ngươi đánh!
Tử Bất Phàm tức giận nói.
Nhiếp Thiên Bá đang định động thủ, Chu Yếm ở bên lại chợt lên tiếng:
- Tử đường chủ, các ngươi cẩn thận, Vương Khả có pháp bảo họ thân!
- Hả?
Đám đông đồng loạt quay đầu nhìn Chu Yếm.
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi còn nhớ lúc trước Chu Tiên Trấn không? Ta đánh Vương Khả nửa ngày, hắn vẫn không hề hấn gì! Còn cả lần ở Thần Long Đảo, Đồng An An cũng đánh hắn một quyền, hắn đều không sao! Hắn có pháp bảo hộ thân!
Chu Yếm gằn giọng, vạch trần nói.
- Pháp bảo hộ thân?
Đám đông nhíu mày nhìn Vương Khả.
Vương Khả thoáng sửng sốt, sau đó cảm kích nhìn Chu Yếm. May mà có Chu Yếm nhắc nhở! Ngày xưa chập chờn Đồng An An thì không sao, nhưng giờ, nếu bị Nhiếp Thiên Bá đánh một hồi lâu, mình lại vẫn không hề hấn gì, chẳng phải sẽ bị Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y hoài nghi? Mới đánh hai chưởng liền dừng lại thì biết phải làm sao? Ít nhất cũng phải kéo tới một trăm chưởng mới kết thúc được!
- Chu Yếm nói không sai, mọi người chờ ta chút, ta đi tháo xuống pháp bảo hộ thân!
Vương Khả lập tức chạy vào trong đại điện cách đó không xa.
Một lúc sau, Vương Khả lần nữa quay trở về.
- Được rồi, ta đã tháo xuống pháp bảo hộ thân, Nhiếp Thiên Bá, ngươi đánh đi!
Vương Khả nói.
Đám đông không khỏi ngờ vực, Vương Khả không muốn để người khác biết pháp bảo hộ thân của hắn là gì? Len lén vào trong phòng tháo xuống?
- Phong Thần Chưởng!
Nhiếp Thiên Bá bỗng nhiên vung chưởng nhắm thẳng ngực Vương Khả vỗ tới.
Uy lực Kim Đan Cảnh tầng thứ nhất khủng bố cỡ nào, một chưởng đánh ra, cương phong càn quét khắp bốn phía.
Nghĩ đến Vương Khả chỉ là Tiên Thiên Cảnh, tâm tạng ai nấy đều bất giác co siết lại.
Oanh!
Một chưởng hung hăng nện lên ngực Vương Khả.
Phốc!
Vương Khả phun ra một búng máu tươi, nhuộm đỏ mặt đất. Đồng thời không ngừng giật lui ra sau, thật vất vả mới đứng vững lại được.
- Ha ha, Vương Khả, uy lực chưởng này thế nào? Ngươi còn muốn cứu Trương Ly Nhi nữa không?
Tử Bất Phàm cười lạnh nói.
Trên mặt Vương Khả chớp qua một mạt ửng đỏ, lè lưỡi liếm nhẹ máu nơi vành môi, hư nhược nói:
- Khụ khụ, ta còn chịu được, tiếp tục!
Dứt lời, Vương Khả “gắng gượng chịu đựng” thống khổ, lần nữa bước tới.
- Nhiếp Thiên Bá, đánh tiếp đi!
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
Oanh!
Chưởng thứ hai của Nhiếp Thiên Bá đánh lên người Vương Khả.
Phốc!
Vương Khả lại đương trường phun ra một búng máu tươi, lần nữa Vương Khả giật lùi ra sau, thảm không nỡ nhìn.
- Ta không sao, đến, tiếp tục!
Vương Khả có vẻ rất là hư nhược, yếu ớt nói.
Oanh!
Phốc!
Vương Khả lại phun máu tươi, cả người bay ngược ra sau.
Cách đó không xa, không ít đệ tử Kim Ô Tông bất nhẫn nhìn thẳng.
- Tên Vương Khả này vì cứu đại sư tỷ, không ngờ, không ngờ lại liều mình bị đánh như thế?
- Tuy nhiên không biết vì sao mà hắn lại ở chung với đám người Ma giáo, nhưng, Vương Khả cũng tính là có tình có nghĩa! Không uổng mảnh si tâm đại sư tỷ dành cho hắn!
- Ai nói đại sư tỷ si tâm hắn?
- Sư huynh, ngươi đừng dối mình gạt người nữa, nếu giữa đại sư tỷ và Vương Khả không có chút tình cảm nào, tại sao Vương Khả lại liều mạng muốn cứu đại sư tỷ?
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ là thật? Những gì Vương Khả nói đều là thật? Đại sư tỷ nàng... !
- Vương Khả làm sao xứng với đại sư tỷ?
- Đánh rắm, vậy ngươi nói xem, ai xứng với đại sư tỷ? Vương Khả hắn vì đại sư tỷ mà đến cả mạng đều không cần!
- Đúng vậy, hành động đó của Vương Khả, ta làm không được!
- Nếu có người cũng bất chấp tính mạng như thế vì ta, hắn có yêu cầu gì ta cũng đều đáp ứng!
- Tấm lòng đại sư tỷ dành cho hắn xem ra không uổng phí!
...
...
...
Nhất thời, trong tâm tư đám đệ tử Kim Ô Tông, hình tượng Vương Khả đã được cải thiện rất nhiều, ai nấy đều bị hành động của Vương Khả làm cho cảm động.
Nhưng lúc này, người buồn bực nhất lại chính là Nhiếp Thiên Bá. Tại sao thế này? Tại sao sau mỗi chưởng toàn lực của ta, Vương Khả vẫn có thể đứng dậy được? Vì sao?
Oanh!
Chưởng thứ mười tám đánh xuống.