Ở bên, Chu Hồng Y đen mặt nhìn Vương Khả, mẹ nó chứ, ngươi nói Trương Ly Nhi thì cứ nói Trương Ly Nhi thôi, vơ cả ta vào làm gì? Còn nói Trương Ly Nhi cũng như Tử Bất Phàm, yêu một người không nên yêu? Ngươi đang chửi chó mắng mèo đấy à?
- Vương Khả, ngươi đang kể chuyện cười đúng không? Trương Ly Nhi, đường đường đại sư tỷ được sủng ái nhất ở Kim Ô Tông, lại sẽ nhìn trúng ngươi? Há có lý này?
Tử Bất Phàm không tin nói.
- Tình yêu, trước nay không phải là điều đạo lý có thể giải thích! Yêu đâu cần lý do, hệt như, ngươi để tâm tới Chu đường chủ vậy!
Vương Khả nói.
- Vương Khả, ngươi bậy bạ gì đấy?
Chu Hồng Y trừng mắt nói.
Tử Bất Phàm thần tình cổ quái nhìn Vương Khả một cái, sau đó quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Chu Hồng Y.
Hai chuyện này sao giống nhau được? Ta nhìn trúng Chu Hồng Y là bởi hắn có bản sự, ta thích. Liên quan rắm chó gì đến chuyện giữa các ngươi!
- Tử đường chủ, có thể nể tình Trương Ly Nhi cũng có khổ não như ngươi, còn nữa, nể mặt ta và Chu đường chủ, tha cho nàng được không?
Vương Khả khuyên nhủ.
Chu Hồng Y trừng mắt nhìn Vương Khả, tại sao phải nể mặt ta? Ta thì liên quan gì!
Tử Bất Phàm lại thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả? Chẳng lẽ, Trương Ly Nhi này và Vương Khả thật có gian tình...
- Ài, ngươi khuyên ta không giết, ta liền không giết? Ngươi phải biết, vì bắt Trương Ly Nhi, những năm qua, ta phế mất bao nhiêu công phu, mục đích chính là vì rút sạch máu của nàng! Giờ thật không dễ dàng mới bắt được, ngươi nói thả, ta liền thả?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
Vương Khả khẽ nhíu mày, mặt mũi mình quả nhiên không mấy tác dụng! Chu Hồng Y lại là tên đầu gỗ, không chịu hỗ trợ? Làm sao bây giờ?
- Tử đường chủ, hay là, ngươi nói điều kiện đi!
Vương Khả hít sâu một hơi nói.
Điều kiện? Nếu ngươi giở công phu sư tử ngoạm, vậy coi như ta chưa từng nói gì! Còn nếu không quá phận, ta có thể thử xem, như thế, cứu Trương Ly Nhi một lần, cũng tính là đứt ân oán, chặt nghiệt duyên.
- Điều kiện? Ha ha ha, trước nay chưa từng có ai dám cứu người mà ta muốn giết!
Tử Bất Phàm cười lạnh nói.
- Được không?
Vương Khả mong đợi nói.
- Được chứ, sao lại không được? ! Ngươi có tình có nghĩa, đó là chuyện tốt, dù sao cũng tốt hơn tên nam nhân bạc tình bạc nghĩa nào đó!
Tử Bất Phàm châm chọc khiêu khích.
Vương Khả cổ quái liếc nhìn Chu Hồng Y đang đen mặt đứng ở một bên, tên nam nhân bạc tình bạc nghĩa nào đó, đang ám chỉ ngươi đúng không?
- Ồ? Vậy mời nói!
Thần sắc Vương Khả khẽ động.
Cách đó không xa, chúng đệ tử Kim Ô Tông cũng sáng mắt lên, Vương Khả thật có thể cứu đại sư tỷ?
- Rất đơn giản, tiếp một chưởng của ta, sau một chưởng này, nếu ngươi không chết, ta liền không giết Trương Ly Nhi, thế nào?
Tử Bất Phàm cười nói.
- Tiếp ngươi một chưởng?
Nét mặt Vương Khả cứng lại.
Tiếp đòn tấn công bằng xương bằng thịt của Kim Đan Cảnh, ta không sợ, thậm chí còn có thể đột phá, nhưng mà, ngươi là Nguyên Anh Cảnh! Nguyên Anh Cảnh và Kim Đan Cảnh khác biệt một trời một vực, ta có thể tiếp được ư?
Một chưởng đánh xuống, tu vi mình một bước lên trời, trọc chân khí từ màu vàng nháy mắt chuyển thành màu đen, sau đó, sau đó … ta hoả táng đương trường, phi thăng luôn tại chỗ?
- Làm sao? Không dám? Không phải ngươi muốn cứu Trương Ly Nhi ư? Sao vậy, tiếp một chưởng của ta cũng không dám?
Tử Bất Phàm cười lạnh nhìn Vương Khả.
Vương Khả đen mặt lại. Ta bị ngươi đánh một chưởng, sau đó trực tiếp hoả táng, ta dám cái rắm!
- Tử đường chủ, nữ nhân tội gì phải làm khó nữ nhân?
Vương Khả cười khổ nói.
- Hừ, ngay cả một chưởng của ta đều không dám tiếp, vậy thì đừng học người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân! Đồ tham sống sợ chết, còn không biết ngượng nói thích người ta?
Tử Bất Phàm lạnh giọng nói.
- Ách, Tử đường chủ, ngươi hiểu lầm! Ta không thích nàng!
Vương Khả lần nữa giải thích nói.
Tử Bất Phàm:
-... !
Là nàng thích ta! Ta chỉ là không đành lòng, ngươi đừng nghĩ sai!
Vương Khả cường điệu nhắc nhở.
Tử Bất Phàm:
-... !
- Hơn nữa, nàng cũng giống ngươi! Yêu mà không được! Với nữ nhân có cảnh ngộ tương đồng như thế, chẳng lẽ ngươi không thể khoan dung một lần? Khoan dung nàng, chính là khoan dung chính bản thân ngươi!
Vương Khả tiếp tục khuyên nhủ.
Đệ tử Ma giáo quanh bốn phía tròn mắt nhìn Vương Khả. Mẹ nó, tên Vương Khả này thật to gan, lại dám ăn nói như thế với Tử đường chủ?
- Ngươi không thích Trương Ly Nhi? Vậy ngươi lảm nhảm nửa ngày trước mặt ta làm gì?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
- Ta thì cũng như Chu đường chủ!
Vương Khả giải thích nói.
Chu Hồng Y đen mặt lại, liên quan khỉ gì đến ta?
- Hả?
Tử Bất Phàm khó hiểu nói.
- Thế này nhé, nếu như có một ngày, ngươi cũng gặp cảnh ngộ như Trương Ly Nhi bây giờ, sinh tử chỉ bằng một ý niệm của người khác! Khi ấy, ngươi cảm thấy Chu đường chủ sẽ thờ ơ được ư? Chắc chắn là không rồi! Vậy nên, ngươi muốn trách ta, trước phải trách Chu đường chủ!
Vương Khả ném trách nhiệm cho Chu Hồng Y.
Chu Hồng Y sầm mặt xuống, cái đứa không muốn mặt này, sao cứ phải lôi ta vào!
Tử Bất Phàm liếc nhìn Chu Hồng Y đứng cách đó không xa, khẽ nhíu mày trầm tư. Nếu mình cũng rơi vào cảnh ngộ như thế, Chu Hồng Y sẽ cứu mình chứ?
- Hừ, Vương Khả, vẫn là điều kiện kia, nhận một chưởng từ ta, nếu ngươi không chết, ta liền tha mạng cho Trương Ly Nhi, thế nào?
Tử Bất Phàm lạnh giọng nói.
Vương Khả trừng mắt, đương nhiên không được, ta đâu muốn bị hoả táng.
- Tử đường chủ, có thể nể mặt Chu đường chủ chút, đổi thành người khác đánh ta một chưởng, được không?
Vương Khả đề nghị.
Chu Hồng Y trừng nhìn Vương Khả, ngươi cứ phải vơ ta vào chuyện này là thế nào? Mặt mũi của ta chứ đâu phải mặt mũi của ngươi? Ngươi muốn cầm là cầm?
Thần sắc đệ tử Ma giáo quanh bốn phía không khỏi hiện vẻ cổ quái, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy có người dám trả giá với Tử Bất Phàm. Ngươi tưởng đây là mua bán bó rau miếng thịt ở chợ chắc?
Nếu là lúc bình thường, Tử Bất Phàm tự nhiên không khả năng để ý tới Vương Khả, nhưng, lời vừa rồi của Vương Khả tựa hồ đã xúc động đến Tử Bất Phàm, nếu có một ngày mình bị bắt, Chu Hồng Y cũng sẽ cầu xin như vậy ư?