Chu Hồng Y hơi ngớ, có thể giống nhau được ư? Ta và Thanh nhi trước lúc vào tiên môn đã là một đôi. Còn hai ngươi lại là nghiệt duyên không cách nào chứng thực. Không, là mặt dày mới đúng?
- Không thì nhắc đến bạn gái ta vậy, U Nguyệt công chúa! Ngươi cũng biết đấy, cha mẹ của hắn cũng là kết hợp giữa chính đạo và ma đạo! Đối diện với tình yêu, còn phân chính đạo, ma đạo làm gì? !
Vương Khả nói.
Ở bên, đám thuộc hạ Chu Hồng Y cổ quái nhìn Vương Khả.
Mẹ nó, thẳng cho tới nay, ma đạo muốn ăn chính đạo đoạt Chân Nguyên Huyết, chính đạo muốn giết ma đạo giành lấy công đức! Chính ma không đội trời chung. Sao đến trong miệng ngươi lại thành chút chuyện cỏn con không tính là gì? Còn có thể nói chuyện luyến ái? Đây gọi là gì? Yêu nhau ghét nhau? Hay là yêu xong rồi giết?
- Ngươi đừng nói bậy, ta với ngươi không giống! Hơn nữa, Trương Ly Nhi kiêu ngạo như thế, làm sao có thể nhìn trúng ngươi?
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Ta thì làm sao? Chu đường chủ, ngươi xem thường ta?
Vương Khả lập tức trừng mắt nói.
Ngươi đừng quên, ta còn là lãnh đạo của vợ ngươi đấy!
- Không phải xem thường ngươi, chỉ là, lời này của ngươi, ta nghe không vô!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Sao lại nghe không vô? Chẳng lẽ ta đang cầm danh tiết bản thân ra để đùa cợt?
Vương Khả nhíu mày bực bội nói.
Ở bên, nét mặt Chu Yếm, Nhiếp Thiên Bá không ngừng co rúm, ngươi còn có danh tiết?
- Chu đường chủ, vốn là ta định mời Nhiếp Thanh Thanh giúp ta xử lý chuyện này, nếu nàng đến Thanh Kinh, khẳng định chỉ cần vài phút liền xong. Ngươi lại cứ nhất định phải đến! Xem xem, trước là ân oán với Tử Bất Phàm, ngươi không giúp được ta. Giờ mời ngươi cứu người, ngươi cũng không giúp được! Vậy, vậy ngươi nói xem giờ phải làm sao?
Vương Khả oán giận nói.
Chu Hồng Y trừng mắt:
- Đừng lôi Thanh nhi vào chuyện này!
- Ta... !
Vương Khả không khỏi sốt ruột.
Tên Chu Hồng Y này quá không nể mặt, ta chính là lãnh đạo của vợ ngươi, giờ mời ngươi giúp chút chuyện nhỏ cũng không chịu làm, để xem sau này ta làm sao làm khó dễ vợ ngươi, để nàng đi về dày vò ngươi, hừ hừ!
Ầm ầm!
Chiến đấu nơi xa giống như pháo hoa nở rộ, chỉ là lại đã sắp kết thúc.
Đám đệ tử Kim Ô Tông không thoát được một ai, cả đám trọng thương bị bắt trở về, bao gồm cả Trương Ly Nhi.
Trương Ly Nhi bị Tử Bất Phàm đích thân đối phó, dưới sự ra tay của cường giả Nguyên Anh Cảnh, nàng trực tiếp ngất đi.
- Đại sư tỷ!
Đám đệ tử Kim Ô Tông bị trói gào lên bi thống.
Đây gọi là toàn quân lật chìm?
Xong rồi, đi đứt!
- Ha ha ha, hôm nay đúng là may mắn! Trước kia nhiều lần phái người bắt Trương Ly Nhi, lại đều để nàng chạy mất, thực sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, được đến chẳng mất chút công phu! Hôm nay là ngày lành, thích hợp để rút sạch máu Trương Ly Nhi!
Tử Bất Phàm hưng phấn nói.
- Tử Bất Phàm, ngươi dám giết đại sư tỷ, ngươi biết thân phận đại sư tỷ là gì không? Kim Ô Tông chúng ta tất sẽ phá ổ mà ra, tìm ngươi báo thù!
Một tên đệ tử Kim Ô Tông phẫn hận nói.
- Trước lúc nhập ma ta cũng từng là đệ tử Kim Ô Tông, tự nhiên rõ ràng thân phận Trương Ly Nhi! Bằng không, làm sao ta lại không ngừng truy bắt nàng? Kim Ô Tông tìm ta báo thù? Không sao cả, ngươi cứ gọi tông chủ Kim Ô Tông đến đi? Ha ha ha ha!
Tử Bất Phàm cười to nói.
- Ngươi, ngươi, ngươi dám... !
Chúng đệ tử Kim Ô Tông không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
Cách đó không xa, Vương Khả nghe mà há hốc mồm, chuyện gì vậy? Xưa kia Tử Bất Phàm từng là đệ tử Kim Ô Tông? Đến sau mới nhập ma?
- Chúc mừng đường chủ!
Chúng đệ tử Ma giáo cung bái nói.
Tử Bất Phàm có vẻ rất là mãn ý, quay đầu nhìn Chu Hồng Y “hừ” một tiếng
Bởi vì mới vừa bị Chu Hồng Y chọc tức, đến giờ Tử Bất Phàm không còn chưa nguôi giận.
- Tử … Tử đường chủ thần công cái thế, đúng là khiến người kính ngưỡng!
Vương Khả lập tức bước tới, miệng cười nói.
- A, tiểu gia hỏa, ngươi đang nịnh nọt ta đấy à?
Tử Bất Phàm cười lạnh nói.
- Làm gì có, ta nói đều là thật! Vừa rồi ta và Chu đường chủ tán gẫu, định mời Chu đường chủ giúp ta cầu xin với ngài! Nhưng Chu đường chủ không chịu giúp! Thế nên, tại hạ đành phải mặt dày đích thân mở miệng xin tha!
Vương Khả cười khổ nói.
- A? Xin tha?
Tử Bất Phàm nghi hoặc nhìn Vương Khả.
- Chính là, ngài có thể giữ mạng lại cho Tưởng Ly Nhi được không?
Vương Khả đắng chát nói.
- Hả? Vì sao?
Tử Bất Phàm khó hiểu hỏi.
- Ách, vừa rồi ta đã nói với ngươi! Thật ra, Trương Ly Nhi cũng là người như ngươi!
Vương Khả giải thích nói.
- Ách?
Tử Bất Phàm sững sốt.
Cũng là người như ta? Nói qua rồi? Nói qua cái gì?
- Tử đường chủ, Vương Khả nói, nữ nhân điên cuồng theo đuổi hắn kia chính là Trương Ly Nhi!
Nhiếp Thiên Bá ở bên thần sắc cổ quái nói.
- Ách?
Tử Bất Phàm càng thêm sững sốt.
Đám đệ tử Kim Ô Tông bị bắt lại cũng tròn mắt. Cái gì vậy? Vương Khả nói cái gì vậy?
- Vương Khả, ngươi đùa gì thế? Điều kiện của Trương Ly Nhi thế nào, ta không phải không biết, với thân phận nàng, làm sao có thể để mắt tới ngươi?
Tử Bất Phàm không đáng nói.
- Là thật, chỉ là bị ta cự tuyệt, vì yêu sinh hận, đoạn thời gian này còn lấy cớ đuổi giết ta, ý đồ khiến ta hồi tâm chuyển ý!
Vương Khả thở dài nói.
Cách đó không xa, nguyên một đám đệ tử Kim Ô Tông bị bắt trợn mắt há mồm. Chúng ta nghe được cái gì vậy?
Đại sư tỷ đúng là muốn đuổi giết ngươi, nhưng mà, nguyên nhân làm gì phải như ngươi nói? Sao lại chỉ là cái cớ? Vì yêu sinh hận? Còn muốn cho ngươi hồi tâm chuyển ý?
- Ngươi không biết, lúc trước khi ta khai thần cao ốc Thần Vương, nàng từng dẫn một đám đệ tử Kim Ô Tông tới hỗ trợ, còn đại biểu Kim Ô Tông giúp ta tọa trấn! Đến sau thậm chí tới cả phòng làm việc của ta để thổ lộ, ta cũng không ngờ! Tử đường chủ, kỳ thật, nàng cũng giống như ngươi, chỉ là yêu một người không nên yêu!
Vương Khả tận tình khuyên nhủ.
Tử Bất Phàm:
-... !
Lần trước trong văn phòng Vương Khả rốt cục đã xảy ra chuyện gì, tại sao Trương Ly Nhi không chịu nói cho các sự đệ biết, lúc này nghe được Vương Khả giải thích như thế, dường như … tựa hồ thật hơi chút giống điều mà Vương Khả nói, chỉ là, không đúng, ánh mắt đại sư tỷ cao lắm, đến cả Mộ Dung Lục Quang đều nhìn không thuận mắt, làm sao sẽ nhìn trúng ngươi?