Bất Diệt Thần Vương

Chương 316: Ta không biết bọn hắn!




Đột nhiên, từng đạo từng đạo kiếm mang nở nộ khắp bốn phương tám hướng quanh Chu Yếm, nguyên một đám nam tử áo xanh tay cầm trường kiếm từ trên trời giáng xuống, nháy mắt liền đã vây chặt quanh Chu Yếm như nêm cối.

Hai mươi tên cường giả cầm kiếm vây hắn lại?

Chu Yếm lập tức hoảng.

- Vương Khả, ngươi, ngươi …. ngươi thật ác độc! Mai phục nhiều cường giả chính đạo như vậy!

Chu Yếm căm phẫn chỉ vào Vương Khả mắng nói.

Vương Khả ngơ ngác:

- Ta không biết? Ta không biết bọn hắn!

- Không biết?

Chu Yếm sững sốt.

- Vương Khả không quen biết các ngươi, các ngươi cản ta làm gì? Ta can nhiễu vương quyền nhân gian? Thế Vương Khả hắn thì sao? Các ngươi không quen biết Vương Khả, tại sao lại không ngăn cản hắn!

Chu Yếm giận nói.

Lúc này, lại một tên mập mạp từ trời giáng xuống. Chính là Trương Chính Đạo giẫm lên phi kiếm quay trở về.

- À, Vương Khả, ta về rồi đây, lúc nãy ta đi bái phỏng đệ tử chính đạo trong Thanh Kinh, bọn họ vừa nghe nói ngươi đến, nói là hảo hữu chí giao, muốn tới gặp ngươi!

Trương Chính Đạo chỉ vào hai mươi tên kiếm tu áo xanh cường đại nói.

Vương Khả:

-... !

- Vương huynh đệ, đã lâu không gặp!

Một tên kiếm tu áo xanh trong đó đột nhiên bước ra, khách khí nhìn Vương Khả nói.

Vương Khả sững sốt, ngươi là ai? Ta biết ngươi ư?

Cách đó không xa Chu Yếm triệt để điên tiết.

- Vương Khả, ngươi không muốn mặt, thế này còn nói là không quen biết? Thế này còn nói là ngươi không biết bọn hắn? Ngươi gạt ta!

Chu Yếm bi phẫn gào lên.

Trong miệng ngươi có thể có được một câu nói thật không?

Mẹ nó chứ, ngươi nói không biết bọn hắn, bọn hắn lại khách khí với ngươi như vậy? Còn hảo hữu chí giao, nghe được không? Nghe được không? Ngươi tưởng ta là kẻ điếc chắc?

- Ta... !

Thần sắc Vương Khả chất đầy vẻ sửng sốt.

Ta thực sự không biết bọn hắn.

- Im mồm, hừ, ngươi chính là Đại Vương của Đại Thanh đúng không? Tự cam đọa lạc, không biết hối cải, còn đứng đó nói bậy nói bạ. Gia nhập ma giáo, giết hại thương sinh, đáng chém!

Kiếm tu áo xanh cầm đầu trừng mắt quát.

Cheng!

Hai mươi tên kiếm tu cường đại dồn dập dựng thẳng trường kiếm, tựa hồ như định chém tới Chu Yếm vậy.

Chu Yếm hít sâu một hơi khí lạnh, thần tình đầy vẻ tuyệt vọng, bản thân hắn mới chỉ là Kim Đan Cảnh tầng thứ nhất, vừa rồi đối mặt một tên kiếm tu đã đỡ không nổi, giờ lại là hai mươi tên cùng lúc? Vậy chẳng phải chết chắc?

Vương Khả, tên gian tặc nhà ngươi, đều tại ngươi, ta vốn không định bại lộ hành tung, đều là ngươi hại ta.

- Cứu mạng, chư vị huynh đệ Ma giáo, đệ tử chính đạo giết người, mau tới cứu ta …. !

Chu Yếm ngửa mặt lên trời gào to.

Rốt cuộc, trước lúc đến thúc tổ đã đưa lệnh bài cho hắn, hắn cũng từng đi tới trụ sở Ma giáo ở Thanh Kinh báo danh, hắn hô lên như vậy, bọn họ chắc là sẽ nghe được, nghe được liền sẽ đến cứu mạng! Ta sắp đi đứt rồi! Chỉ là, không biết lúc bọn họ đến, ta còn sống được hay không.

- Ngươi chán sống rồi, còn dám hô cứu viện? Giết hắn!

Một tên kiếm tu áo xanh lạnh giọng quát.

Từng luồng kiếm quang chém thẳng tới Chu Yếm, Chu Yếm lộ ra vẻ tuyệt vọng, xong rồi, xong rồi, dù đám đệ tử Ma giáo kia chạy đến, e rằng cũng chỉ có thể nhặt xác.

Chu Yếm căn bản không nghĩ tới, đám đệ tử Ma giáo kia không hề có ý đến cứu.

Trong một tiểu viện.

- Năm cái!

- Tám vạn, ván này ai cũng không cho động, ta cùng một màu, ta theo!

- Bạch bản, không sai, ta góp vui thôi, cũng theo, các ngươi ai cũng không được đi, vừa rồi thắng ta nhiều tiền như vậy! Nhất định phải đánh cho xong ván này!"

- Phát tài! Làm như ta không dám theo ấy. Trước lúc đánh xong ván này, ai cũng không được đi, đi tiểu cũng không được!

- Tới, hồng trung! Hừ, xem ai đảo bài trước!

...

...

...

………………….

Giữa lúc đám tà ma sát phạt kịch liệt. Đột nhiên, trong thành truyền đến tiếng la lớn.

- Cứu mạng, chư vị huynh đệ Ma giáo, đệ tử chính đạo giết người, mau tới cứu ta a !

Tiếng la lớn khiến chúng tà ma không khỏi bực tức.

- Vừa nãy là tiếng của ai vậy? Hình như là Chu Yếm?

- Chu Yếm? Hắn bị đệ tử chính đạo truy sát? Mẹ nó chứ, đứa tai tinh này, mới đến Thanh Kinh được bao lâu, lại đã đi trêu chọc đệ tử chính đạo rồi!

-

- Đúng vậy, cứ rước phiền phức cho chúng ta! Nếu không phải nể mặt là cháu trai đường chủ, ta sớm đã quất hắn!

- Có cho người ta đánh bài nữa không?

Đám tà ma bực bội mắng chửi.

- Giờ làm thế nào? Đi không?

- Đường chủ có lệnh, chúng ta khẳng định phải đi! Chẳng qua, ván bài đánh dở phải làm sao?

- Đúng vậy, ta sắp ù đến nơi rồi!

- Ta nhớ Chu Yếm cũng là Kim Đan Cảnh? Đánh không lại, chạy trốn hẳn không thành vấn đề?

- Đúng, đúng, cứ để hắn chạy trước! Miễn ngày ngày đi rước họa, còn bắt chúng ta chùi đít giúp hắn, phi!

- Ừ, tùy tiện phái một tên đi xem xét tình hình, chờ chúng ta đánh xong ván này lại đi cũng không muộn!

- Đồng ý, đồng ý!

...

...

...

……………………

Mấy tên thủ lĩnh Ma giáo lên tiếng, đám đệ tử Ma giáo bình thường tự nhiên đều gật đầu xưng phải, mọi người cứ chơi bài trước, đợi các lão đại bên này đánh xong rồi, chúng ta lại đi cứu tên tai tinh Chu Yếm kia cũng không muộn.

Bọn hắn không nghĩ tới Chu Yếm bị vây nhốt ở quảng trường vương cung, căn bản không chỗ để trốn.

Chu Yếm cũng không nghĩ đến, đám đệ tử Ma giáo lại cảm thấy chơi mạt chược còn quan trọng hơn cả cứu mình. Chỉ phái một tên tà mà yếu nhất đi ra, trước xem xét tình hình rồi quay về bẩm báo.

Lúc này, Chu Yếm đầy mặt tuyệt vọng nhìn từng đạo kiếm quang sắp chém về phía mình.

- Chờ chút!

Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên.

n oán chính ma chi xưa nay làm gì có chuyện thỏa hiệp, chờ chút cũng không được! Nhưng, lần này thì khác, tên kiếm tu áo xanh cầm đầu lập tức kêu to:

- Dừng tay, nghe Vương huynh đệ, chờ chút!

- Vâng, đại sư huynh!

Đám kiếm tu lập tức thu lại kiếm quang.

Chu Yếm đầu đầy mồ hôi nhìn đám kiếm tu, và cả Vương Khải, người vừa nãy mới hô “chờ chút”.

Từ lúc nào mà tiếng nói Vương Khả lại có trọng lượng như vậy? Vừa ra lệnh một tiếng, toàn bộ đệ tử chính đạo đều nghe hắn? Ngươi còn nói không quen không biết?