Vương Khả trầm giọng khuyên nhủ.
Nhất thời, chúng lão thần đều khẽ run rẩy.
Có không ít người đã bị đại nghĩa của Vương Khả thuyết phục, nhưng một ít người thì lại không, bọn hắn vẫn cứ chỉ quan tâm tới lợi ích bản thân, song khi nghe được câu nói sau cùng kia của Vương Khả, rốt cục đều động lòng.
Đúng, thiên hạ loạn thế, gia tộc mình dù đang ở nơi khác, không đến nỗi bị bắt nhốt như mình bây giờ, nhưng, trong loạn thế ai dám chắc sẽ có tuyệt đối an toàn? Lúc nào cũng có thể bị loạn quân giết mất. Khi đó hết thảy đều đi đứt.
Nhưng mà, đi theo Vương Khả, toàn lực ủng hộ Vương gia kế thừa đại thống, như vậy mình liền thành khai quốc công thần, gia tộc cũng sẽ theo đó phồn vinh muôn đời!
Tức thì, không ít lão giả bị lợi ích hấp dẫn, dẫn đầu mở miệng trước.
- Vương Khả, ngươi nói đúng, những năm nay mặc cho tên hôn quân Chu Yếm kia làm xằng làm bậy mới khiến Đại Thanh vương triều đi đến diệt vong, chứ ta chẳng làm gì cả, ta thật có lỗi với Đại Thanh vương triều, có lỗi với bách tính Đại Thanh, có lỗi với bổng lộc được nhận, có lỗi với quan bào đang mặc. Ta sớm đã quên mất nguyện vọng khi bước vào quan trường năm xưa, là ngươi thức tỉnh ta! Ta không thể giả bộ hồ đồ được nữa, ta phải phối hợp ngươi, ta thừa nhận phần chiếu thư này là thật, ta phải làm chút chuyện cho bách tính! Ta phải làm chút chuyện xứng đáng với sơ tâm! Ta ủng hộ Vương gia kế thừa tính chính thống của Đại Thanh vương triều!
Một tên lão thần đứng ra nói.
- Lễ Bộ Thượng Thư! Cám ơn ngươi nguyện ý làm chút chuyện vì bách tính! Ta thay mặt thương sinh cám ơn ngươi!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Ta cũng nguyện thừa nhận phần chiếu thư này là thật, ta muốn viết thư cho môn sinh cố lại, để bọn hắn ủng hộ Đại Thanh vương triều của Vương thị!
- Ta cũng nguyện thừa nhận phần chiếu thư này là thật! Ta muốn thông báo cho tất cả con cháu đang lãnh binh bên ngoài, để bọn hắn đừng gia nhập các lộ quân phiệt, mà phải trung thành với Đại Thanh vương triều!
- Chúng ta nguyện thừa nhận chiếu thư này!
...
...
...
Nhất thời, nguyên một đám lão thần lần lượt biểu thị, nguyện ý phối hợp với chiếu thư giả kia.
- Vì thiên địa lập tâm! Vì sinh dân lập mệnh! Vì chứng đạo Thánh hiền! Vì vạn thế mở thái bình!
- Bổng lộc các ngươi đến từ mồ hôi nước mắt nhân dân. Đối xử tàn tệ với nhân dân, trời cao không dung!
- Người đang làm, trời đang nhìn!
...
...
...
Bỗng chốc, trên quảng trường, một đám lão đầu dõng dạc lên tiếng, nguyện dùng toàn bộ lực lượng nhân mạch nắm trong tay, ủng hộ đại biểu ca của Vương Khả đăng cơ xưng vương. Nguyện ý công nhận chiếu thư giả kia là thật! Nguyện dùng bả vai chính mình, nâng dậy Đại Thanh vương triều!
Ngay cả Hộ Bộ Thị Lang len lén dẫn theo Chu Yếm vào vương cung, lúc này cũng đang dõng dạc tuyên bố, bộ dạng hưng phấn hệt như một đám bị bán hàng đa cấp tẩy não vậy.
- Giả, đó là giả, Vương Khả cũng nói rồi, chiếu thư kia là giả? Các ngươi điên hết rồi ư?
Chu Yếm phẫn nộ không thôi.
Đáng tiếc, tiếng kêu của đám lão đầu quá lớn, khiến giọng Chu Yếm hoàn toàn bị chìm ngập.
Chu Yếm nhìn đám lão thần kêu hét, nói muốn phát động toàn bộ năng lượng của mình ủng hộ gia tộc Vương Khả, lập tức không khỏi giận sôi gan. Các ngươi điên hết cả rồi! Vương Khả dày mặt vô sỉ, hắn làm thế là vì vét chỗ tốt thôi!
- Vương Khả, ngươi khinh người quá đáng!
Chu Yếm lập tức xốc mũ che mặt lên, nhảy đi ra.
Thanh Kinh, trên quảng trường vương cung!
Vương Khả cầm một phần chiếu thư giả, giả đến không thể giả hơn được nữa, thậm chí còn ngang nhiên nói thẳng với mọi người, đây là chiếu thư giả!
Nhưng mà, chuyện tà môn xảy ra!
Sau một hồi khoe khoang phét lác của Vương Khả. Đám lão đầu như thể cùng bị hóa điên, đồng thanh kêu hào, chứng nhận đây là đồ thực!
Chu Yếm gấp, các ngươi điên cả rồi! Đây là Vương gia đang trộm lấy giang sơn của ta! Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra được?
Nếu đổi thành người nào đó trong đám này được chúng nhân ủng hộ, vậy thì cũng thôi, then chốt Vương Khả là người Chu Yếm hận nhất, hắn sao có thể chịu được?
Thứ ta không được đến, ngươi cũng đừng hòng!
Nếu không phải sợ bị người phát hiện, Chu Yếm hẳn đã lao lên xé miệng Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi khinh người quá đáng!
Chu Yếm lập tức xốc mũ nhảy đi ra.
Oanh!
Khí tức khủng bố của Kim Đan Cảnh vừa bạo phát, đám lão đầu quanh bốn phía tức thì bị thổi cho ngã trái ngã phải.
Hắc khí bộc phát cuồn cuộn trên người Chu Yếm, ma khí xung thiên, khiến đám quan viên bốn phía không khỏi kinh ngạc.
- Chu Yếm?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Là … là đại vương?
Vô số lão đầu quan viên thất kinh nhìn Chu Yếm.
Vừa rồi chúng ta mở đại hội đấu tố Chu Yếm ở chỗ này, ngươi đều nghe hết cả?
- Vương Khả, ha ha ha, không nghĩ tới ta đã là Kim Đan Cảnh phải không? Ngươi đúng là to gan, hôm nay... !
Chu Yếm giận quát.
Cheng!
Đột nhiên một đạo kiếm mang hiện ra trước mặt Chu Yếm. Chu Yếm biến sắc, vội vung chưởng đánh tới.
Oanh!
Chu Yếm bị đẩy lui bảy tám bước mới đứng vững lại được.
- Cái gì?
Chu Yếm biến sắc.
Còn có tu tiên giả ở quanh đây? Hơn nữa chỉ bằng một đòn liền đánh lui ta, người này cũng là Kim Đan Cảnh?
Lúc trước hắn không dám lộ diện chính là bởi sợ có mai phục, sợ Vương Khả giăng bẫy hại mình, vốn tưởng mình đã quá lo xa, nhưng mà, vừa mới lộ diện liền bị đánh lui?
- Vương Khả, ngươi gài ta?
Chu Yếm cả kinh kêu nói.
Vương Khả cũng rất ngạc nhiên. Ngươi nói cái gì vậy? Ta đều không biết ngươi tới, ta làm sao gài ngươi?
- Tà ma, lại dám can nhiễu vương quyền nhân gian!
Một tiếng hét to vang lên.
Chỉ thấy, một nam tử áo xanh từ trên trời giáng xuống, hạ cách Chu Yếm không xa, trường kiếm trong tay nhắm thẳng về phía Chu Yếm.
Chu Yếm không biết người này là ai, nhưng không chút do dự liền quay đầu bỏ chạy.
Cheng!
Phía sau lưng lại hiện ra một đạo kiếm cương, ầm vang kích đánh Chu Yếm.
Oanh !
Chu Yếm lần nữa bị đẩy lui.
Sau lưng cách Chu Yếm không xa, lại xuất hiện một nam tử áo xanh, thực lực Kim Đan Cảnh, tay nâng trường kiếm nhắm thẳng Chu Yếm.
- Làm sao? Hai tên Kim Đan cảnh?
Chu Yếm kinh ngạc thốt lên.
Cheng!
Cheng!...